Người chờ em lớn nhé, được không?

Có những ngày trời hửng nắng, em phóng mắt lên vòm trời cao rộng, nghe gió thoảng hát về một mối tình câm lặng thầm đi qua năm tháng, nhìn mây trôi đem tơ lòng kết trọn mối tương tư, tình em là trời cao biển rộng, còn người là tín ngưỡng duy nhất mà đời này em hướng đến.

Nhưng em chưa đủ lớn để hiểu hết người, như lời người vẫn thường nhắc đến trong những chiều hoàng hôn buông, rằng em thì quá nhỏ để biết thế nào là yêu, còn người lại không đủ kiên nhẫn để dạy một đứa trẻ biết yêu đúng cách, ở giữa hai ta là khoảng cách mà dù dùng cách gì cũng không thể nối lại.

Em như dã tràng hàng ngày xe cát biển Đông, dùng hết kiên trì đời này góp lại chỉ mong cầu một khắc người hướng mắt về em, dù chỉ một lần cũng đủ nguôi nỗi khát khao nồng cháy bấy lâu.

Nhưng người đã không, người chưa từng thừa nhận tình cảm của em nhưng cũng không phủ nhận nó.

Như một lẽ hiển nhiên, em và người cùng bước vào một mối quan hệ mập mờ, tiến đến thì không dám, rời đi lại không nỡ. Em sợ chỉ cần mình một bước lầm lỡ sẽ tạo thành cách biệt một đời, nên mỗi lời nói hành động em đều suy xét cẩn thận, cần hiểu chuyện có hiểu chuyện, cần nhu thuận có nhu thuận, em sợ mình phiền đến người.

Có những dạo em hỏi người về tương lai của chúng ta, người chỉ buông tiếng thở dài bảo chờ em lớn, nhưng phải chờ đến bao giờ người lại chưa từng nói. Người ta bảo tình yêu không phân biệt tuổi tác, nhưng cách biệt tuổi tác lại là điều buồn nhất trong tình yêu.

Em không cần một người chú trưởng thành hay ấm áp như mọi cô gái vẫn hằng mơ ước, với em người không phải chú, em cũng chưa bao giờ muốn gọi người là chú vì em ghét cái cách biệt tuổi tác ấy, em lo sợ nếu em lớn không kịp, có phải người sẽ rời đi không?

Em từng hỏi người nhiều lần về việc người có chờ đợi em không và người chưa bao giờ người đưa ra cho em một câu trả lời chính xác, người luôn lảng tránh. Em không biết tại sao lại như vậy, đến bây giờ em vẫn nghĩ có lẽ bởi em chưa đủ tốt nên người mới như thế.

Người là bản tình ca đẹp nhất mà em không cách nào hát lên, là vì tinh tú sáng rực trên trời cao mà em không thể với tới. Nếu hạnh phúc của người không phải do em mang tới, vậy phải chăng buông tay sẽ là giải thoát cho cả hai?

Một ngày khi trời đêm buông xuống, có đứa trẻ dại khờ vẫn mãi phóng mắt lên trời cao, hỏi rằng vũ trụ bao la đã giấu vì tinh tú đời em đi đâu, để nơi trần thế này em vẫn mãi luôn khắc khoải ngóng trông.

Diệu Uyển