Em là vì thiên sứ sinh vào một chớm mùa đông buốt lạnh, mà lạ kì thay, thanh âm em cất lên lại thấm đượm màu của nắng.

Anh chợt nhớ đến điều này trong cái hôm mình rảo bước dưới ánh đèn đêm hắt hiu lên da thịt, vài chỗ giọt xanh, chỗ lại giọt chàm. Thật ra, anh đinh ninh rằng đã quên bẫng đi cái điều ấy từ hồi nảo hồi nao, nếu chẳng vô tình vớ được lá thư tay em gửi hồi năm hai ngàn lẻ mấy. Xiêu xiêu, vẹo vẹo vài ba dòng nguệch ngoạc.

Đoán xem, anh tìm được gì. Em ơi, kỷ niệm. Cũ sờn và nát tan. Bấy nhiêu thôi, cũng đủ để anh phải ngập ngừng quá đỗi, bởi, không mấy mà nhanh, mình bên nhau có bao lâu, thế lại xa vời đến bao bận.

Và gì nữa nhỉ, để anh xem. À, lại cả xấp giấy nhớ sau cái gối em vẫn hay kê đầu. Ắp đầy vần thơ, áng chữ của em. Nào là mây trời xanh, nào là cốc sữa nóng, nào là tình đôi ta. Có chăng, là những đêm tủi hờn, anh bỏ đi, còn em cứ đau đáu trông anh về như trời hạn trông mưa.

Khi anh khẽ khàng mở cửa căn hộ nhỏ ngay lúc kim giờ điểm lúc hai giờ sáng, anh ngỡ thấy bé con gục trên chiếc bàn đôi ta vẫn thường hay nghêu ngao một khúc ca nào đó, và kết thúc bằng tiếng cười giòn tan của em cùng vầng mắt biếc nơi anh.

Thì là em đang ngủ đấy thôi, nhưng sao tim anh lại khắc khoải không thành câu. Mắt anh hoen ướt, vì anh sai, mà em anh lại đau. Nếu cho anh một cơ hội, anh mong có thể gửi đến em, trăm ngàn lần câu xin lỗi, dẫu có lẽ đã quá muộn màng.

Em chẳng hay ôm cho riêng mình một giấc viễn vọng, dù nó xa vợi và quá tầm với đôi tay ta. Em mơ gì, còn nhớ không, nhóc? Một đồng hoa thắm sắc, một chiều gió lộng miên man, và một vũ trụ chẳng khi nào vắng sao. Nhưng em ơi, anh biết đào đâu ra, khi mà đồng hoa ấy rồi cũng héo rũ, khi mà vũ trụ dần khuất lấp dưới màn đêm đen? Khi mà chúng ta chẳng có đôi cánh trắng, để vụt bay đến những biển mây. Thì hỡi em, đớn đau nhường nào?

Anh có gì trong tay đâu em. Ngoài một mảnh tình còn vắt hờ ngang bụng và viễn hoặc về một đôi cánh để bay đến những khoảnh trời trong. Với em. Suy cho cùng, mơ mộng và hư cấu biết mấy, em nhỉ?

Thế nên, em ạ, anh chỉ mong đời này mãi đừng khiến cái bản ngã trong anh vụt mất. Bởi, anh sợ, ngày đây mai đó, anh không còn nhận ra anh là ai nữa. Vậy đấy. Xin đêm đen đừng khiến hồn anh héo rũ tàn cây đặng yêu em cho tròn vẹn mẩu ái tình còn dang dở nơi này.

Những đêm không ngủ, anh kéo em dạo một vòng quanh phố nhỏ. Anh nhớ, hôm ấy là hăm ba tháng mười hai, lạnh cắt da cắt thịt. Chỉ có đôi trái tim ta là ấm nồng tựa lửa bỏng. Đút tay em vào chiếc áo khoác dạ anh đang mặc, anh mắng, bảo sao lại ngố thế, mỗi cái bao tay thôi cũng quên.

Còn em bật cười với khóe mắt cong cong cùng đôi má hồng ưng ửng, cho qua chuyện.

Không biết đôi ta đã sánh vai bên nhau được bao nhiêu mùa lá đổ. Anh chẳng mảy may quan tâm nữa, đâu em. Bởi, dẫu bên em có hàng ngàn thế kỷ, thì tim anh vẫn còn đập, và tình anh trao em vẫn còn tròn.

Đã bao lâu rồi, kể từ dạo ấy, thuở em cười đến hàng phút đồng hồ nhờ dăm ba câu đùa nhạt thếch của anh, hả em? Nhìn ra ngoài bậu cửa sổ đi. Em thấy gì chứ? Đang độ đông về đấy.

Và em biết không, ta sẽ lại trải qua những đêm dài không chợp mắt, cùng đôi tay nắm chặt với những cái chớp mi trĩu nặng thâu thật gần. Rồi kết thúc bằng một cái hôn nhẹ ngay bờ má nhau.

Dong Nghi Le | Gửi từ group Hall of Dreamers