Hôm nay là ngày thứ 544 sau chia tay.

Hmmm, nên nói sao nhỉ? Cảm giác bây giờ là thứ rất khó diễn tả bằng lời.

Chúng ta đã từng nói rất nhiều lời chia tay. Nhưng chưa lời nào là thật cả. Bởi, mỗi lần trước đó, em dỗi thì anh dỗ dành, em nói chia tay thì anh níu giữ. Còn lần đấy thì không. Là anh nói. Nhưng không phải là em không muốn giữ. Mà do em biết là chuyện chúng ta không thể dài thêm được nữa rồi.

Nhưng lần chia tay đấy thật sự nghĩ lại vẫn là chúng ta ngu xuẩn và làm điều điên dại. Rõ ràng là còn yêu nhau, thế mà một người vẫn can đảm nói chia tay còn một người cứng giọng nói không giữ.

Những ngày sau đấy, chúng ta vẫn gọi điện cho nhau, vẫn nói những câu chuyện mọi ngày thường nói, chỉ là không còn là người yêu của nhau. Thỉnh thoảng, anh lại nói lại một câu đã rất cũ, cũ từ khi yêu nhau, anh thường nói “Nắng rồi em về với anh đi”.

Sau chia tay, anh đã từng yêu thêm rất nhiều người nữa. Người dăm bữa kẻ nửa hôm. Có lúc công khai, có lúc không, nhưng em biết hết. Em chẳng hiểu sao em lại biết, nhưng em cứ biết thôi, biết rồi buồn, chứ làm gì hơn được nữa.

Em cũng biết, anh cũng một phần vì muốn quên em mới làm vậy. Có lúc, em thấy họ đáng thương. Nhưng có lúc, em thấy mình đáng thương hơn bội lần – chia tay chưa lâu người yêu cũ đã có người yêu mới.

Rồi chúng ta đều thay đổi…

Những ngày mới chia tay, em thất thểu, mơ hồ, em như chẳng còn chút sức sống. Suốt một thời gian dài, chắc hơn một năm, ngày nào em cũng nhớ lại chuyện cũ, nhớ những lời hứa, những điều em đã nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ mất đi.

Cái dạo đấy một ngày em phải đọc lại tin nhắn, xem lại những tấm ảnh cũ đến vài chục lần, vừa xem vừa khóc. Rồi thì ngày nào cũng vào wall anh, chắc hơn chục lần, xem dạo này anh sống ra sao, còn buồn vì chia tay không, hay là yêu ai rồi. Em đã sống suốt một quãng thời gian đau khổ tột cùng như vậy, ngày ngày nằm im nghe những bản nhạc buồn và cố gắng sắp xếp lại tâm trạng mình.

Em không thể ngưng nhớ anh và nghĩ đến việc chúng ta không còn nhau nữa. Em chưa từng khóc nhiều đến vậy. Em đã rất buồn, rất nhiều lúc, em ước mình là một kẻ vô cảm, nhanh quên hay thậm chí là một kẻ bội bạc để có thể nhanh chóng quên anh, hoặc có thể yêu ai đó bù vào chỗ của anh, như cách mà anh làm.

Nhưng em không thể. Em cố gắng đến với rất nhiều người, nhưng họ không phải anh.

Rồi chẳng biết tự lúc nào, em quên mất vị của tình yêu. Em quên mất cảm giác khi yêu là như thế nào, em quên luôn cả cách chấp nhận một người yêu thương mình.

Nhiều khi em tự hỏi, những người yêu nhau nói chuyện gì với nhau vậy? Sao họ có thể yêu nhau lâu như thế?

Em cũng đã không còn buồn vì mối tình cũ nữa. Em không còn nhớ anh da diết đêm ngày. Em không còn mong chờ một ngày ta tái hợp. Em hiểu ra rằng hiện tại của em rất tốt, không có anh em sẽ không phải buồn nhiều.

Em không còn cần phải cố gắng yểu điệu nữ tính, em cứ là em, với những bộ đồ đen mà em thích.

Rồi thì em cũng có nhiều thời gian để làm những điều em cần làm. Chỉ là đôi lúc, em cũng vẫn cần có một người ở bên, lắng nghe em khi em buồn.

Có đôi lúc, em ao ước được nghe một câu ngọt ngào từ người yêu xem cảm giác nó thế nào mà ngày xưa em say đắm thế. Nhưng ngặt nỗi, em lại chẳng dám mở lòng, em sợ rằng em lại đau. Thôi không sao, em có thể tự an ủi mình, em còn có bạn.

Em thay đổi nhiều rồi, em còn chẳng nhận ra em. Em bây giờ thật khác, thứ gì cũng không cần, kể cả tình yêu. Chỉ còn một điều không đổi, vẫn vào wall anh hằng ngày, một hoặc hai, ba lần. Em không nhớ anh. Em chỉ vào để xem anh dạo này ra sao.

Em ổn hơn rồi

Vi Nguyễn Huyền Anh | Gửi từ group Hall of Dreamers