Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần là một tấm gương trong suốt phản chiếu toàn bộ buồn vui ly hợp của thế gian, từng câu chuyện nhỏ của tác phẩm như rượu quý được chưng cất lâu ngày làm cho hồn người say đắm.
Đây là cuốn sách thuộc thể loại tản văn hoặc cũng có thể gọi là cuốn tự truyện của Quan Đông Dã Khách, một người muốn bình lặng ghi chép lại những câu chuyện buồn vui ly hợp giữa thế gian ồn ào huyên náo.
Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần và tác giả Quan Đông Dã Khách
Những năm gần đây, tản văn đã trở thành một thể loại nổi bật ở mảnh vườn văn học Trung Quốc, rất nhiều độc giả trẻ tìm đến với thể loại này qua những tác phẩm sáng giá như 999 lá thư gửi cho chính mình của Miêu Công Tử hay Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi do Bạch Lạc Mai sáng tác.
Trong đó, Quan Đông Dã Khách cũng là một cái tên nổi bật ở thể loại này, chính cuốn sách đầu tay là Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu rồng trần đã đưa tên tuổi anh bay xa trên con đường viết lách.
Sau sự thành công của sáng tác đầu tay, anh đã có thêm nhiều tác phẩm mới cũng được độc giả đón đọc rất nồng nhiệt như Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu hay Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không?
Văn phong của Quan Đông Dã Khách nhẹ nhàng mà sâu lắng, anh tựa như một lữ khách hữu ý ghi chép lại những câu chuyện buồn vui ly hợp của thế gian vào cuốn sổ nhỏ để người đọc có thể thông qua những câu chữ in trên trang giấy mà thẩm thấu được vô vàn ấm áp và bi ai của đời người.
“Tôi muốn kể cho bạn nghe những câu chuyện vừa hàm súc vừa khúc chiết, như rượu ướp lạnh lúc ba giờ sáng, như câu ca dao lặp đi lặp lại trong những đêm thao thức, cất chứa trong lòng, ẩn giấu vào dòng thời gian.”
– Quan điểm sáng tác của Quan Đông Dã Khách.
Vì vậy, khi đến với Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần đã có không ít bạn đọc phải rơi lệ bởi những câu chuyện đẹp đẽ mà bi thương dưới ngòi bút của tác giả, đó là điểm đặc biệt khiến cuốn sách trở nên nổi bật hơn giữa rất nhiều tác phẩm cùng xuất bản trong thời điểm ấy.
Ngũ vị tạp trần của thế gian được dồn nén trong từng câu từ
Cuốn sách gồm mười ba truyện ngắn kể lại những chuyện mà Quan Đông Dã Khách đã có duyên chứng kiến trong cuộc đời mình, mỗi câu chuyện đều để lại trong lòng độc giả những dư vị khác nhau.
Đi qua từng trang sách, độc giả đã bắt gặp vô vàn dáng vẻ của con người giữa vòng xoáy thời cuộc, có người vì yêu mà cuồng si cố chấp cũng có người vì tình mà khổ sầu bi lụy, muôn hình vạn trạng của cuốn sách đã tạo nên một thế gian thu nhỏ giữa những câu từ dịu dàng.
Những câu chuyện ấy vừa là tấm gương thu lại tất thảy ngũ vị tạp trần của thế gian vừa là niềm cảm thương cho định mệnh ngang trái của mỗi nhân vật, người yêu nhau không đến được với nhau, người đang yên vui trong êm ấm gia đình lại bị biến cố đánh vỡ tất cả.
Tác giả không giải quyết vấn đề cho những câu chuyện mà anh viết, có chuyện mang kết thúc mở cũng có chuyện khép lại giữa vô vàn đau thương.
Quan Đông Dã Khách đã từng có ý định viết kết thúc viên mãn cho tất cả các truyện nhưng sau này khi suy nghĩ lại, anh vẫn muốn giữ nguyên tính chân thật của hiện thực trong mỗi câu chuyện, vừa để khắc họa hồi ức đẹp đẽ của nhân vật vừa khơi lên những rung cảm sâu sắc của độc giả.
Cuốn sách là khúc ca dịu dàng giữa ngày đông lạnh giá sưởi ấm cho những trái tim vẫn đang lạc lối ngoài kia, tác phẩm cùng song hành tồn tại với cuộc đời của nhân vật đến mãi về sau.
Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần và dư âm vang vọng trong lòng độc giả
Sau khi khép lại cuốn sách, người đọc có lẽ khó mà quên được những hình ảnh hiện lên như từng thước phim quay chậm trong mỗi trang văn đã khiến cho trái tim họ vừa đập rộn ràng vì sự viên mãn hạnh phúc vừa quặn thắt lại vì sự bi ai của sinh ly tử biệt.
Những cảm xúc ấy đã neo đậu vững chắc trong lòng độc giả suốt một thời gian dài sau khi khép lại cuốn sách, nó giúp cho bạn đọc ngày càng thấu rõ hơn về sinh tử bi hoan của cuộc đời, vừa chân thực vừa tàn nhẫn nhưng lại khiến người đọc không thể quên được.
Độc giả đã bắt gặp bóng dáng của chàng thiếu niên Giang Phong nhớ mãi không quên cô bạn Dư Hỏa suốt những năm đại học nhưng chưa từng được đáp trả, cuối cùng vì sự kiên trì nhiều năm mà anh chàng đã có được một kết thúc viên mãn, cuộc tình của họ là do duyên trời an bài từ rất lâu về trước khi tên của hai người đều trùng hợp nằm trong một câu thơ cổ.
“Giang phong ngư hỏa đối sầu miên.”
– Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần
Đây là một câu chuyện có cái kết viên mãn hiếm hoi trong toàn bộ các chương của cuốn sách, sau này khi lật giở tiếp những trang văn tiếp theo, độc giả đã bắt gặp vô vàn hình ảnh bi thương.
Từ đứa trẻ Quả Nhi phải chịu nỗi đau mất mẹ cùng căn bệnh hiểm ác nhưng vẫn luôn kiên cường chống chọi đến hai chú chó Lưu Lạc và Khả Khả vì thương nhớ người chủ đã ruồng bỏ mình mà phải chịu cái chết đau đớn, từng câu từng chữ đều thể hiện rõ nỗi thống khổ của nhân vật.
Cuốn sách khép lại với câu chuyện Anh là một vật cản qua mối tình đầy ngang trái khi yêu thương bị ràng buộc bởi trách nhiệm, Chu Nặc thật lòng yêu Hà Ngộ nhưng cô lại không cách nào buông bỏ được Mục Khải, người vì cứu mình mà phải sống một cuộc đời thực vật.
Cuối cùng giữa tam giác tình yêu đầy đau khổ ấy, Hà Ngộ vẫn quyết định chờ đợi, mong một ngày Chu Nặc có thể quay đầu.
“Đông qua xuân tới
Đi hết bốn mùa
Ưu tư thành bệnh…
Con người ta dù thế nào cũng phải có nỗi nhớ.
Cho dù là người mà ta không có được hay đã mất đi, thì nỗi nhớ đó cũng đủ để chống đỡ cho ta trong suốt những năm tháng về sau, để ta tự nhắc mình rằng, ta từng nhìn thấy bóng hình của thứ gọi là tình yêu.”– Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần
Tuy nhiên, cuốn sách không chỉ mang lại sự đau thương từ ly biệt mà còn khiến độc giả củng cố thêm niềm tin vào tình yêu và cuộc đời, ngày càng sống lạc quan và vui vẻ hơn.
“Cầu chúc cho bạn dù có đối diện với cố nhân lâu ngày không gặp, hay tình cờ gặp lại người đã từng yêu mà chẳng thể có được, cho dù trong lòng có trời rung biển động, thì ngoài mặt vẫn không thể hiện dù chỉ là một chút gợn sóng. Gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của bạn mới là gương mặt đẹp nhất.
Cầu chúc cho bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có chảy máu, thì cũng phải yêu ghét phân minh, khóc cười thỏa sức như một thời niên thiếu đã từng qua.”
– Tôi có một chén rượu có thể xoa dịu hồng trần
Cuốn sách là cây đàn muôn điệu làm rung lên vô vàn cảm xúc của độc giả, Quan Đông Dã Khách mượn câu chuyện của thế nhân, dùng tài năng của mình mà họa nên một bức tranh muôn màu muôn vẻ khiến người đọc say đắm.
Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hồng trần là một cuộc đời thu nhỏ với không ít những biến cố vây quanh, cuối cùng dù là kết thúc là viên mãn hay bi thương thì cuộc hạnh ngộ của các nhân vật cũng đều là những mối lương duyên đáng trân trọng.
Diệu Uyển
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất