Ngày thứ nhất sau khi anh hôn mê.

Em chết lặng khi nhận cuộc gọi từ bệnh viện, họ nói với em rằng anh không may gặp tai nạn, hiện tình hình đang rất nguy kịch, bảo em mau đến bệnh viện đi.

Khi em đến bên ngoài phòng cấp cứu của anh, cha mẹ anh đã ở đó. Mẹ anh gần như ngã quỵ bên ngoài cánh cửa đang sáng đèn, còn cha anh thì cúi đầu ôm mặt, em nhìn thấy bờ vai ông run run. Có lẽ đứng trước cú shock quá lớn, một người đàn ông từng trải như ông cũng không thể nào bình tĩnh nổi.

Lúc đó là sáu giờ hơn, em và cha mẹ anh, ba người ngồi ngoài phòng cấp cứu, đợi suốt mười mấy tiếng, cánh cửa ấy mới mở ra. Em lao đến, vị bác sĩ đi đầu không đợi em hỏi đã nói với em ngắn gọn mấy từ:

“Cần theo dõi thêm.”

Vị bác sĩ đưa tay lau mồ hôi, đôi mắt hằn lên những tia máu. Đó là người vừa giành giật anh với tử thần. Em cố nén xúc động trong lòng, chỉ kịp lí nhí vài câu cảm ơn. Vị bác sĩ xua xua tay, ý nói đó là trách nhiệm của mình rồi chầm chậm rời đi.

Ngày thứ ba sau khi anh hôn mê.

Anh được đưa vào một căn phòng chỉ có mình anh, tại nơi đó bác sĩ cắm vào người anh đủ thứ dây nhợ. Vị bác sĩ hôm nọ nói với em, rằng nếu thời gian anh hôn mê càng dài, khả năng anh tỉnh lại sẽ càng thấp. Em trốn trong toilet khóc thật lâu, không dám nói thật với cha mẹ anh điều đó. Nhưng đôi mắt đỏ hoe của em làm sao giấu được hai cặp mắt tinh tường. Hôm đó, em và cha mẹ anh đã ôm nhau mà khóc như những đứa trẻ.
Ngày thứ mười hai sau khi anh hôn mê.

Em và cha mẹ anh thay nhau ở trong viện chăm anh. Buổi chiều hôm đó em về nhà, trằn trọc rất lâu trên chiếc giường thân thuộc của mình mới đi vào giấc ngủ. Đêm đó em mơ một giấc mơ, mơ thấy anh vẫn mạnh khỏe như ngày nào. Đến khi tỉnh dậy, chiếc gối em nằm đã ướt đẫm nước mắt tự bao giờ…

Ngày thứ hai mươi lăm sau khi anh hôn mê.

Lúc em đến bệnh viện thăm anh cũng là lúc cô hộ lý mà em và cha mẹ anh thuê đang lau người cho anh. Đó là một cô gái mới ra trường một vài năm, rất nhiệt tình và tận tâm trong công việc.

Cô ấy vừa loay hoay lau tay anh vừa trò chuyện với em, bảo em đừng nản lòng, anh nhất định sẽ tỉnh lại. Em nghe mà lòng đầy trông mong, giá mà sáng mai hay một ngày không xa, điều cô ấy nói sẽ thành hiện thực.

Ngày thứ bảy mươi hai sau khi anh hôn mê.

Đó là ngày sinh nhật của em, cũng là ngày mà chúng ta chính thức hò hẹn. Em tự mua cho mình một chiếc bánh kem, tự thổi tắt nến.

Anh biết điều em ước là gì không? Là anh mau tỉnh dậy. Chỉ cần anh tỉnh dậy, dù có giống như trong phim ảnh, quên đi em, yêu một người khác cũng không sao. Em chỉ cần tỉnh dậy mà thôi.

Ngày thứ một trăm năm mươi lăm sau khi anh hôn mê.

Em đi siêu thị mua dao cạo râu cho anh, nhìn thấy rất nhiều cặp đôi đi dạo cùng nhau.

Em bỗng nghĩ, nếu anh không gặp vụ tai nạn đó, có lẽ em và anh cũng sẽ giống như họ, cùng nhau đi dạo, cùng nhau xem phim. Mọi việc đều có nhau, hạnh phúc biết bao.

Ngày thứ năm trăm chín mươi ba sau khi anh hôn mê.

Cha mẹ em, bạn bè em đều khuyên em nên bỏ cuộc. Họ nói, đừng chờ đợi nữa, anh sẽ không tỉnh dậy đâu. Nhưng em không muốn. Trong lòng em vẫn nuôi một phép màu, rằng anh sẽ tỉnh dậy, nhanh thôi.

Ngày thứ tám trăm tám mươi hai sau khi anh hôn mê.

Ngay cả cha mẹ anh cũng khuyên em, rằng đời người ngắn ngủi, thanh xuân chẳng có bao. Họ nói em nên tìm một người khác. Cả anh và họ đều sẽ không trách em. Em không tin. Nhất định anh sẽ hi vọng em chờ đợi anh mà, đúng không?

Ngày thứ chín trăm mười bảy sau khi anh hôn mê.

Em nằm mơ một giấc mơ, trong mơ anh đến tìm em nói lời chào tạm biệt, nói anh sắp phải đến một nơi rất xa. Em hốt hoảng lao vào bệnh viện, áp tai mình lên ngực trái của anh, nghe nhịp tim anh đập đều đều mà vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cô hộ lý đưa cho em một chiếc khăn, lúc đó em mới biết nước mắt mình đã rơi đầy mặt.
Ngày thứ một nghìn một trăm lẻ chín sau khi anh hôn mê.

Chàng trai theo đuổi em đã lâu tỏ tình với em. Giống như bao lần trước đó, em từ chối, lí do là em đã có bạn trai.

Anh ta không tin, nói đã chú ý tới em từ mấy tháng trước, em không hề có người đưa kẻ đón. Em nói anh đang công tác ở một nơi rất xa, tạm thời chưa thể về, đợi anh về em và anh sẽ kết hôn. Em lấy cả những tấm ảnh cũ hai chúng ta chụp chung đưa anh ta xem, anh ta mới bằng lòng bỏ cuộc.

Anh ta nói, xin lỗi đã làm phiền em lâu như thế. Vì trước đó, khi bắt đầu tìm hiểu về em, đồng nghiệp của em đã nói với anh ta em còn độc thân.

Ngày thứ một nghìn bảy trăm sáu mươi chín sau khi anh hôn mê.

Em tự tay lau người cho anh, nhìn sau bộ đồng phục bệnh nhân, tay chân anh do lâu ngày không vận động, các cơ đã bị thoái hóa, dần teo tóp lại. Vừa lau nước mắt em vừa rơi, bàn tay em ve vuốt cằm anh, chạm phải những sợi râu cưng cứng.

Người em yêu vốn anh tuấn, mạnh mẽ sao giờ đây chỉ còn da bọc lấy xương?

Ngày thứ hai nghìn không trăm lẻ sáu sau khi anh hôn mê.

Tất cả mọi người đều nói với em anh sẽ không tỉnh lại, ngay cả em cũng sắp tin điều đó rồi. Anh có thể tỉnh dậy nhìn em một chút được không?

Ngày thứ hai nghìn hai trăm hai mươi hai sau khi anh hôn mê.

Cha mẹ em ép em yêu đương cùng con trai của một người quen. Họ nói em không thể chỉ nghĩ mãi cho anh, em còn phải lo lắng cho mình. Nếu anh không tỉnh lại, có lẽ em sẽ trở thành vợ của người khác. Anh đành lòng sao? Làm ơn, em xin anh, mau tỉnh lại đi.

Ngày thứ hai nghìn năm trăm lẻ sáu sau khi anh hôn mê.

Em nhận ra một điều, có lẽ phép màu thật sự không tồn tại. Hoặc nếu có tồn tại, thì cả anh và em đều là những kẻ bị bỏ quên.

Ngày thứ ba nghìn sáu trăm hai mươi ba sau khi anh hôn mê.

Gần mười năm rồi, anh đã ngủ rất lâu, lâu đến mức tóc em đã bạc một vài sợi. Anh trên giường bệnh thì không đổi khác nhiều, em thì đang già đi. Có lẽ một ngày nếu như anh tỉnh lại, sẽ chẳng thể nhận ra em.

Ngày thứ ba nghìn sáu trăm năm mươi sau khi anh hôn mê.

Mười năm tròn trĩnh. Em nhìn thấy ánh dương mà không còn cảm thấy ấm áp nữa.

Người em yêu mãi nằm trên giường bệnh như nàng công chúa ngủ trong rừng nhưng nụ hôn của em lại không đủ sức mạnh đánh thức anh.

Có lẽ em không chờ đợi anh được nữa đâu. Em đã gần bốn mươi tuổi rồi. Cha mẹ em đã tìm cho em một người ngoài bốn mươi, nghe nói mọi thứ đều tốt ngoại trừ việc từng có một đời vợ và một đứa con riêng. Em thực sự sắp trở thành vợ của người khác rồi, không thể chờ đợi anh nữa.

Mười năm dài đằng đẵng, em cũng chẳng thể nhìn thấy đôi mắt rạng ngời của anh.

Mười năm chờ đợi mỏi mòn, em sắp trở thành cô dâu nhưng chú rể không phải là anh.

Em sắp khoác lên người bộ váy cưới lộng lẫy nhưng đến ngắm, anh cũng không thể ngắm nhìn dáng vẻ của em khi đó.

Có lẽ người ta đã nói đúng, thế gian này thật sự không có phép màu.

Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers