“Xin hãy chôn vùi tôi cùng với em ấy”
Con người thì ai chẳng ham sống sợ chết. Có gì mà vỗ ngực? Sống mà không thể ngẩng cao đầu thì chỉ có thể suốt đời lẩn trốn, để kết cục vẫn là chết ở một xó xỉnh nào đó mà chẳng ai hay.
Ở một giây phút nào đó, tôi mới bàng hoàng nhận ra, tiền không đơn thuần là được mảnh quần, được manh áo, đâu chỉ là mua được xấp đồ ăn hay chồng sách truyền bá tư tưởng. Đâu chỉ là tiền nhà hàng tháng mà một cô sinh viên chẳng khá giả như tôi phải chạy vạy ngược xuôi để nộp đủ, không dư cũng chẳng dám thiếu.
Tiền còn là quyền, tiền là lương tri, tiền phá vỡ mọi định luật, đến cả cái gọi là lương tâm còn mua chuộc được chỉ với một xấp tiền, tôi hiện tại chưa thể nghĩ ra cái gì không thể mua được bằng tiền?
Nếu có tồn tại. Tôi luôn mong đó là luật nhân quả.
Holy nhà tôi, một chú chó tuyệt vời. Không! Em trên cả tuyệt vời, em là một chú chó độc vị. Holy và tôi gặp nhau trong giáng sương phủ mờ, tôi lờ đờ, còn em thì tinh anh, em ve vẩy cái đuôi lông bồng bềnh như cái chổi mây quết vài vệt vào lòng trời xanh thẳm, êm ả không một gợn mây.
Trong bộ âu phục vàng hoe, Holy khiến lòng này mênh mông.
Tôi nuôi Holy, em kén ăn, nhưng chóng lớn, tinh tường. Em che chở tôi, bảo vệ giấc ngủ của tôi.
Em trân quý tôi như một sinh mệnh mỏng manh nhất thế gian này.
Tôi dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi vũng lầy của nhớ thương.
Cơ duyên đưa Holy đến với chị chưa dứt, mà ông trời đã tham lam lấy đi Holy mất rồi.
Trời mưa buồn bã, xối xả trút xuống dương gian, tựa cảnh mưa rơi não nề, trong lòng như tảng đá ghì chặt, bứt rứt khôn nguôi. Hồi chuông buổi học chưa kịp dứt, cơ thể thấm mệt của tôi nhoài ra sau vườn trường. Chẳng như mọi ngày, Holy không đến.
Đoạn đường vẫn một đêm thanh vắng, cho biết đêm nay không ngoại lệ. Giữa làn mưa đổ trắng xóa, điên cuồng xiên xuống thân thể, giọt ngã, giọt vương, nước chảy đỏ lòm bốn bề, hòa quện vào vị mưa man mác, chạy đến chân tôi, lao đầu vào tôi.
Em điều hòa nhịp thở rồi gục dưới chân tôi, bên vũng lầy nhuốm máu của mình mẩy đầy tang thương.
Tôi nguyện chiến đấu với thần chết để đưa em trở về. Tôi không khóc, môi mím chặt nhưng trái tim tan ra. Khoảnh khắc Holy ngậm chiếc ô xanh màu nát bét, âu phục lê thê đẫm máu, tôi biết tôi đã chết thật rồi.
Ôm em vào lòng, tôi và em hòa làm một, gã “đê hèn” đã đánh em hôm qua, vì quyền vì chức mà thoát khỏi vòng lao lý. Luân thường thế sự xoay chuyển khó ai mà đoán trước, dù tôi có quỳ xuống chân họ.
Họ vẫn đanh thép phán gã không có tội, “mất con này thì kiếm con khác, người chỉ có một đời, chứ chó thiếu gì”. Tôi sẽ chẳng thể vì một con chó mà hủy hoại cả đời họ ư? Nhiều tiền hơn rồi hãy nghĩ đến kiện cáo à? Tôi sẽ giết hết chúng, xé thành rời rạc rồi gặm nhấm mỗi đêm, mỗi khi tôi nhớ Holy.
Tôi bị cắn rứt bởi lương tâm, chẳng biết ông trời đọa đày em thê thảm một kiếp hay do chính tôi chẳng bảo vệ được em.
“Tôi quỳ lạy các người, cái người bắn chết hắn đi”. Đến một chú chó tôi còn xưng tụng như quyến thuộc thân thiết, nhưng các người chỉ xứng đáng kêu bằng “kẻ đê hèn, bỉ ổi và tiện nhân”.
Ánh đèn đường phong tỏa nhiều phía, không gian như cái gã màn đêm đen kình nuốt chửng con người, cái bóng lập lòe của em như vẫn sau lưng tôi, bảo vệ tôi, che chở cho tôi.
“Xin hãy chôn vùi tôi cùng với em ấy.”
Lách cách lọ thuốc nằm ra sàn, tôi ghì chặt em vào tấm lòng nhỏ bé, hơi thở chìm dần, tan ra, biến thành thinh không.
“Nắm tay chị đến vùng đất mới mẻ, chúng ta cùng nhau sống tốt, được chứ Holy…”
Xanh Dương | Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất