Sóng – Tôi quên.

Tôi đã quên một sớm ban mai trên đồi cao nguyên vắng, tôi đã quên một tối tàn ngày trên vũng ký ức đầy tên em, tôi đã quên những đầu chiều thu có hoàng hôn lộng gió, tôi đã quên những ngày nói có, thì thầm tiếng yêu em. Tôi quên luôn trăm ngàn con sóng bạc, vỗ lòng ai chảy xiết muôn phương.

Trong miền lãng du trôi về nơi vô định, tôi dịu lòng nghe tiếng sóng cuộn trôi, tôi mơ màng nghe tiếng lòng vỗ quá khứ, như nhỏ to lời em đọc bên tai:

“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau.”

Con sóng nhẹ tênh mơn man trên từng đợt biển lặng cuốn trôi, sóng đánh ngoài khơi xa, sóng xô lòng em lớp lan nhẹ bẫng, tựa thể cuốn xô tình anh và em băng qua đại dương bạt ngàn chảy trôi cuộn xiết.

Sóng nhảy múa ngang mái đầu tôi từng cơn gãy đoạn, sóng lượt là khắc khoải hồn chơi vơi, con sóng từ lòng sâu, sóng vươn ra biển cả, con sóng từ lòng mình dịu dàng gửi muôn vàn yêu thương đến em nơi đầu bến tình biền biệt xa.

Ôi con sóng nào ru hồn em tình tự đến thế, con sóng nào chảy trôi từ muôn kiếp sầu thương, để rồi một chiều mưa rào hạn hẻo em tự hỏi lòng: “Khi nào ta yêu nhau.”

Có thật vậy không. Tôi tự hỏi.

Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu, có thật là em không biết không? Rằng gió xô lòng em hóa biển tình lặng căm.

Gió đánh sóng dạt lòng em ì ạch cuộn trào nơi đáy dạ khôn tả, con sóng lòng em ngơi nghỉ giữa lòng trời nên thơ và mộng tưởng, nhân văn và đẹp đẽ như thể tình ta là một bài ca, để em phổ nhạc cho điệu lý trăn trở ban sơ, bỡ ngỡ pha lẫn chút băn khoăn nghi ngờ tuổi xuân xanh.

Không sao đâu mà, bởi lẽ tình yêu là tự nhiên như thiên nhiên đẩy đưa vật chất vô hình.

Như tình yêu đôi ta quyện vào nhau thuở hẹn nhau tình tự hôm nao. Tình yêu là sự kết tinh băng qua bao địa lý, vượt ngàn sinh thái hệ, chạm vào tim em một chiều lộng gió thành chất xúc tác hóa học thổi bùng suối nguồn thương yêu trong tim.

Có thật vậy không. Tôi tự hỏi.

Đất trời này luân chuyển bốn mùa thay lá, mây trắng trong lượt là chậm trôi biếc xanh lòng trời, tựa lòng mình yêu nhau lúc chớm nở, yêu nhau khi lững thững, yêu nhau tự nhiên như thể thiên nhiên tấu thành khúc ca tự vấn: “Khi nào ta yêu nhau.”

Nhưng em ơi, làm sao tôi biết gió lượn sóng trôi về đâu, làm sao tôi biết tình mình bên nhau buổi nào thuở xuân thì. Làm sao tôi biết sóng đơn sơ và thuần khiết, hay sóng mặn mà bóp nghẹt trí óc tôi một chiều chênh vênh. Giữa biển bọt tuôn lòng em khơi trào nơi xa đó, sóng ru hồn em một nỗi chông chênh nhẹ bẫng lòng này.

Tôi cảm nhận sóng bằng sự đồng điệu giữa tâm hồn và màn đêm, giữa không gian và chất liệu rỉ rả khô quạnh, giữa tiếng tim em thở thắt chặt dồn dập của khoảng không nặng ì ngang vai.

Tinh tinh tang tang, âm nhạc xoay điệu lâng lâng hòa sóng đánh rơi nửa tầm không, dìu bước tôi băng qua biển cả trắng xóa mờ ảo dưới lớp đít chai dày cộm.

Nơi đại dương im hơi thỏ thẻ đó, tọng từng tiếng oang oang nơi óc tai tôi nặng ì. Lang thang trong dãy đơn côi vô vọng, nửa hồn tôi bảng lảng thông lưu theo gió đêm rít nhè nhẹ, bỡn đùa nơi gáy tôi rít lạnh rơn người.

Nơi gian phòng trống trải lùa gió se lạnh của đợt mưa cuối ngày tàn hơi. Nhịp bước nhịp không đu đưa người, tôi để mặt đất băng chuyền mình đến nơi cổ họng kêu gào, nước, nước. Khô khốc nơi thực quản đốt cháy xé nhỏ li ti, đã hai mươi tư giờ trôi qua, ngập ngụa với đống ký ức em bỏ lại, ngập tràn với đôi ba câu chữ em đọc như vừa mới đây.

Từ nơi đại dương cuộn trào sâu thẳm, tôi đã quên tất thảy những vụn dại yêu đầu, quên những viên kẹo mềm trên bờ môi em đỏ, quên những lời bỏ ngỏ dưới tán phượng năm nào. Quên cả cách yêu thương từ tận đáy tim nhỏ. Quên cả khi sóng vỗ thỏ thẻ: “khi nào ta yêu nhau”

Tôi đã quên em của hôm nay và những ngày sau nữa. Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên đành trôi tuột ký ức vào từng lớp sóng vỗ… để lãng quên.

Có thật vậy không.

Tôi tự hỏi.

Hạ Kỳ | Gửi từ group Hall of Dreamers