Tháng 9, xin chào.

Mình vẫn có chút ngỡ ngàng và cả sợ hãi, không thể ngờ rằng 2020 đã đi qua 8 tháng, chúng mình lại chào đón tháng 9.

8 tháng qua, mình không quá yêu thương nhưng vẫn học được cách trân trọng từng phút giây.

Bắt đầu từ những vụ cháy rừng, cả quốc tế và Việt Nam, đến đại dịch covid 19 lẫn những bệnh nhân không may mắn qua đời, cả những vụ nổ bất chợt diễn ra, san bằng cả một một cảng beirut, làm tiêu tan đi bao nhiêu nhà xưởng, rồi lại những mảnh đời, từ già đến trẻ chịu không ít khó khăn và bất hạnh.

Nhưng cũng không ít điều là mình hạnh phúc. dù mình chỉ là một đứa trẻ và vài ngày nữa là 18, nhưng mình vẫn làm được chút gì đó.

Thay vì lấy tiền học bổng ảnh của một học kỳ để đi chơi, mình có thể dành toàn bộ số tiền ấy cho các em ở trung tâm bảo trợ. Mình có thể bỏ đi mấy ly trà sữa để mua hộp xôi, vài chai nước cho một cụ ông vô gia cư mà mình đã biết từ lâu.

Mình có thể sống lại đam mê dù rằng chỉ với năm ngoái, mình đã thất bại đến những ba lần mà ngỡ tưởng không ngốc đầu nổi. Mình hiểu, mình 18 cũng là tự chịu trách nhiệm cho mình về cuộc đời này.

Đột nhiên mình thương 2020 nhiều hơn thay vì oán giận. 8 tháng, tất cả chúng ta đều vất vả và cả những cực khổ không ít.

Cả cậu, cả mình, cả vũ trụ này.

Trái tim đều mang chứa những chất sẹo, có đôi chỗ lổm chổm, có nơi vẫn rỉ máu, thậm chí đã khiếm khuyết đi không ít.

Nó khiến mình hiểu, chúng ta tồn tại trên đời này đều không dễ dàng, không ai biết, khi nào mình sẽ ra đi nhưng đôi khi chúng ta cũng quên mỗi một phút giây trôi qua cũng có biết bao nhiêu tiếng khóc được cất lên của những sinh linh mới.

Mình vẫn không quên một câu chuyện ngắn mình đọc đại ý rằng, đứa bé đến và rồi chỉ sau vài tháng qua đời. bố mẹ cậu bé khắc lên bia mộ rằng, con trai chúng tôi đến với thế giới và thấy thế giới quá tàn nhẫn lẫn ích kỷ nên đã về lại với thiên chúa, trở lại là một thiên sứ.

Không ai có thể phủ nhận mặt tối của hiện thực xã hội đang tha hóa nhưng nhìn đâu đó, vẫn le lói tình yêu, như tình yêu bao dung của bố mẹ cho đứa trẻ, như cách cậu bé đã sống trọn vẹn nguyên vài tháng ngắn ngủi cũng đã là đủ.

Mình nghĩ để điền vào dấu ba chấm đó là một cuộc đời của mỗi người, tiếp đó có thể là hạnh phúc, là đau thương, là bi kịch, là hân hoan, bởi dấu ba chấm mở ra đến những miên viễn như cuộc đời của mỗi chúng ta còn kéo dài rất lâu, rất xa.

Mới chỉ 8 tháng chúng ta đã trải qua không ít khó khăn nhưng chúng ta đã trải qua được và phía trước vẫn còn rất dài, mong rằng mỗi chúng ta sống đều được hạnh phúc, bình an và sức khỏe.

Sống trọn vẹn bằng cả trái tim và lý trí, dám đứng lên để bảo vệ cho trái tim thuần khiết và vẹn nguyên của mình cũng như không vì phút yếu lòng mà sa ngã, dám sống hết mình đã là huân chương phi phàm cho một tuổi trẻ rực cháy.

Cuộc sống không dễ dàng nhưng chúng ta đã mạnh mẽ vượt qua rồi. 

Yêu các cậu nhiều.

Ann Anavilla | Gửi từ group Hall of Dreamers