Giữa cánh đồng hoa kiều mạch nở rộ, dường như em đã trông thấy anh nắm giữ cả mùa xuân.

Anh rất thích giẫm lên những lá cây để chúng phát ra tiếng xào xạc, cũng thích rủ em trèo lên mái nhà gấp máy bay giấy. Trong kí ức của em, anh luôn là một cậu trai đôi mươi trong sáng, đáng yêu và thẳng thắn, nụ cười hình hộp và đôi mắt chẳng hề lẫn chút tạp chất nào, tươi tắn vô ngần.

Và anh đẹp lắm, đẹp như một giấc mơ vậy. Cũng chính vì thế nên thi thoảng em cảm thấy dáng hình anh thật mong manh quá đỗi, tựa hồ có thể tan biến bất cứ lúc nào như ảo ảnh trong những cơn mơ chênh chao hằn vỡ của em.

Một người hồn nhiên đến thế, tưởng chừng như chẳng có khổ đau nào có thể chạm tới, nhưng có lẽ em đã lầm, phải chăng?

Anh luôn ghi những điều ước của bản thân vào giấy trắng, sau đó gấp lại thành máy bay. Em từng chứng kiến biết bao nhiêu chiếc máy bay giấy trắng tinh chao lượn trên không trung thoát đi từ tay của anh.

Sau khi phi chúng đi, anh ngửa mặt lên bầu trời xanh ngắt, tận hưởng làn gió mơn man và khép hờ đôi mắt, mỉm cười nhẹ nhàng.

Những lúc như thế, trong lòng em luôn có vô số câu hỏi: nhiều máy bay giấy đến vậy, rốt cuộc anh có bao nhiêu mong ước, hay là tất cả số máy bay nhỏ xíu ấy chỉ ghi cùng một điều duy nhất? vậy điều ước đó là gì?

Anh ấy mong mỏi điều gì thầm kín mà mãnh liệt đến mức phải gửi gắm vào chiếc máy bay giấy nhỏ bé hư vô? Sau đó, bỗng nhiên em bắt đầu sợ hãi. Liệu có phải anh không cảm thấy hạnh phúc không?

Tất cả chúng ta đều mưu cầu hạnh phúc, bao gồm cả anh và em. Nhưng hầu như mọi người đều không rõ ràng hạnh phúc là gì, vậy nên họ giống như những người hành hương không ngừng tiến về vùng đất hứa.

Vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, khi tới nơi lại phát hiện ra hạnh phúc thực sự không tồn tại ở đó, vậy là họ lại tiếp tục đi một chặng đường dài nữa để kiếm tìm. Có lẽ nếu dừng lại, cõi lòng họ sẽ trở nên thanh thản.

Em thì không lí trí như vậy, em vẫn luôn chẳng biết lúc nào nên đi và lúc nào nên dừng, vậy nên em vẫn còn đang lạc lối trong mê cung vô tận.

Nhưng mà em tin anh làm được điều đó, khi dừng lại, anh sẽ phát hiện ra xung quanh có thật nhiều điều nhỏ nhặt hạnh phúc, và trở nên thanh thản. Lúc đó, anh sẽ vươn tay ra giúp đỡ em, đúng không?

Và rồi giữa cánh đồng hoa kiều mạch trắng muốt thanh khiết, em sẽ lại trông thấy anh nắm giữ cả mùa xuân.

sinh khí ngày xuân sẽ đong đầy trong đôi mắt, nụ cười và giọng nói của anh,

yêu dấu ơi.

Khánh Ngọc | Gửi từ group Hall of Dreamers