“Đôi khi tình yêu chỉ là chuyện của một người thôi em.”

Ở đoạn nhân sinh còn lại, lòng dạ này xin đối đáp người hơn cả một chữ “Thương”. Hơn một chữ thương chớm tới yêu đương nhưng đối với tôi nó lại là đơn phương cả một đời.

Đông tới hạ tàn, sự lạnh lẽo ủ rũ trên tán lá, tuyết phủ sương giá khắp cả trời, môi má em trở nên đỏ ửng, làn da ấm nóng ngày nào trở nên thô ráp, rời rạc thành từng khúc nứt nẻ.

Vẫn mái tóc màu hạt dẻ, ẩn hiện ẩn thoát trong trí nhớ vô hình, mái tóc em một mớ, mái đầu em trơ trụi, nhưng lòng tôi lại đau đớn tơ vò, nỗi nhớ triền miên cứ gặm nhấm trái tim theo những tháng năm rộng dài làm tôi chẳng cách nào thanh thoát.

Hoàng hôn lơ lửng man mác buồn. Đêm khép lại cũng là lúc cảm xúc khác lạ lên ngôi, trái tim khắc khoải tan ra thành từng cục máu rỉ màu.

Ngày đó chớm thu, cái ngày em còn như nhành hoa trắng muốt ủ mình trong những lớp lá e thẹn.

Tóc bím đuôi sam, đôi mắt hút hồn, em bán hàng rong ruổi để cuộc sống được đủ đầy qua ngày qua tháng.

“Em bán cho chị bảy lạng chân ái, tám lạng tình vương”.

Em nhìn tôi bằng cặp mắt lấp lánh ánh màu trời, đối ngược với dáng vẻ bụi bặm trên người, cặp mắt trong veo như vẫy gọi tôi đến với thế giới sặc sỡ những gam màu của riêng em. Em bán tôi một mớ rau lành lạnh, mơn mởn xanh trong, tôi trả em hai đồng lạng bạc, em đưa tôi nhận hàng vạn tương tư.

Em cứ đều đặn mỗi sáng tinh mơ, tôi thì bơ vơ với mảnh tình vương không đơm lá.

Công việc cũng dần đưa tôi không trở lại, tôi vùi đầu vào đống nghiệp vụ quên thân, sắp xếp công việc theo tiến trình dày đặc. Khó là ở chỗ, tôi không biết nhớ em vào khi nào mới hợp tai, nỗi nhớ em điên cuồng cứ lấn át trái tim tôi ngừng thở, vây bọc cả mảng đầu óc hỗn loạn của tâm hồn tôi từng giờ.

Cuộc sống bất bình, bạt mạng là thế. Nó tù túng gông em vào tròng, cuộc đời em dường như vô nghĩa trong khoảnh khắc nhóm người ấy lần lượt đoạt đi trinh trắng của em trong cùng một đêm sương giá rét, tuyết phủ trắng thinh không.

Tôi không kịp đến để che chở em khỏi phong ba bão táp, chỉ kịp liều mình khắc lên mỗi tên một nhát chí mạng, máu đỏ ứa khoảng không. Tôi ghì em vào tấm lòng nhỏ bé, lau tạm những dòng lệ chan chứa còn xiết những vệt dài, em thiếp đi trong màn nước mắt khiếp đảm, tôi cứ trằn trọc chẳng thể ngủ vùi cùng nỗi lòng miên man.

Tôi lĩnh án, em mệt nhoài, em muốn mình ẩn bóng trong chùa an tâm tĩnh. Em xuống tóc, từng sợi đường hoàng rơi xuống như cứa vào tim em từng vệt dài ngoằng, em khóc thét, khụy xuống chân thầy….

Nhìn em trong màu áo nâu sòng mà trái tim đau đáu, lời yêu này sẽ chẳng có dịp nói ra, em chọn cách giải thoát khỏi vấn vương thường ngày, trái tim cách lối trần ai, tâm tư tách biệt không vướng bận bụi trần của tục thế.

Dòng thời gian cứ mạch lạc thông trôi, đôi môi ấy cứ ngày một khô khốc, tôi trong cảnh tù ngục túng quấn, nguyện mây hương gió gửi đến em bình yên, nỗi đau biến thành không hình không tướng, không vướng bụi trần…

Tình này vương lại chốn nhân gian, chị thương em, một chữ thương, một đời. 

Xanh Dương | Gửi từ group Hall of Dreamers