“Anh sẽ rời đi chứ?”

“Sẽ có cái ngày anh rời đi như những người trước đã từng làm với em không?”

Em biết không, cô gái nhỏ của tôi.

Chẳng có một ai trên đời này là biết được rõ ngày mai, cũng như cái ngày con người ta cận kề cái chết.

Chẳng ai biết được chiếc đồng hồ cũ kĩ kia sẽ tan vỡ tự bao giờ và cũng chẳng một ai biết được giữa những đỗ vỡ, chia lìa nó cách với hạnh phúc mong manh là bao nhiêu niềm hy vọng.

Nói về tình yêu, tôi chỉ biết là.

Đi đến ngần ấy thời gian, bước qua hàng tá con người và trải qua không biết bao nhiêu là cung bậc cảm xúc.

Tôi dần hiểu ra được, con người ta luôn khao khát có cho mình một niềm yêu thương trọn vẹn không tồn tại một vết trầy xước nào và trong bất kỳ ai cũng mong mỏi rằng bản thân sẽ là duy nhất, là tâm điểm và là cả thế giới của một người.

Nhưng đặt lại dấu chấm hỏi ở đây.

Chúng ta đã, đang và có những gì, chúng ta đã làm được gì cho họ hay là chưa?

Có người nói, họ mong mỏi những năm tháng sau này bản thân sẽ gặp được một người đủ nhẫn nại để có thể ở mãi bên cạnh họ, dù bao nhiêu sóng gió đi qua vẫn âm thầm ở lại làm điểm tựa vững chắc mà không rời đi.

Có người nói, họ thầm mong sẽ gặp được một người chịu lắng nghe và hạ cái tôi của mình xuống để lỗi xin họ bất cứ lúc nào họ thấy giận, kể cả cho dù họ có kiếm chuyện chỉ để mong được sự quan tâm thì đối phương vẫn thấu hiểu mà tận tình vỗ về ôm trọn họ trong vòng tay ấm áp.

Có người nói, họ cần một người đủ trưởng thành và chính chắn để có thể dìu dắt và chỉ ra những lỗi sai của họ mà nhìn nhận được nhiều vấn đề sâu sắc trên lộ trình phía trước.

Nhưng tuyệt nhiên, thanh xuân này chẳng có mấy lần được như ý nguyện, cuộc đời con người cứ thế mà dài rộng thênh thang.

Em phải hiểu được một điều rằng mọi thứ trên cuộc đời này đều phải cho đi thì mới mong có cơ hội nhận lại và tình yêu cũng thế thôi cô gái ạ.

Khi em cần một người biết yêu thương em, chiều chuộng em, thì bắt buộc em phải hiểu chuyện, nhưng cái cách hiểu chuyện ở đây không nhất thiết rằng em phải bộc lộ hết thảy sự quan tâm của mình trước mặt họ, hay đơn thuần là em thực hiện mọi thứ trong gượng gạo chỉ để đổi lại một niềm tin yêu.

Hãy cứ âm thầm, bởi tôi tin nếu như một gã đàn ông thực sự thương em, dù cho có sắt đá đến đâu đi chăng nữa, chắc chắn họ sẽ rơi nước mắt vì sự hiểu chuyện đến đau lòng đó của em.

Tình yêu, là sự xuất phát từ trái tim đến với trái tim.

Tình yêu, là sự cân bằng từ hai phía cùng nhau xây đắp.

Và tình yêu, là sự tự do của hai cá thể hoà quyện vào nhau, đừng đưa ra yêu cầu quá cao để rồi tự làm ngột ngạt chính yêu thương của bản thân mình.

“Anh không định hình trước được cái ngày mình rời đi, anh chỉ biết bản thân mình nên cố gắng hết mình ở hiện tại.

Còn sau này, anh không dám bàn đến chuyện sau này.

Vì đôi lúc, hai bước chân sẽ đi sai nhịp, và con người ta, có lúc sẽ bị lãng quên bởi những thứ được cho là lẽ dĩ nhiên trên cuộc đời!”

Chân Nhân Lê Hoàng Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers