Tôi đã thấy gì trong những giấc mơ
Ngày bé thơ mọi buồn vui nhẹ tênh mi mắt
Dáng mẹ hao gầy bên ánh đèn hiu hắt
Đệm vài đường chỉ trên chiếc áo đã bạc màu

Tôi thấy khóm hoa rạng rỡ ở sân sau
Thấy cả đụn rơm vàng bố hết lòng vun vén
Mùa lúa trổ đòng đòng, mẹ gánh niềm vui reo trong nắng
Tôi là đứa trẻ nhảy chân sáo, ca hát khắp đường làng

Quả thị trên cành cao cũng sắp độ ngả vàng
Ngoại bảo khi thị rơi là lúc hương thơm ngào ngạt nhất
Cũng như con người vào thời khắc họ biến mất
Thế giới này mới vỡ lẽ và bắt đầu yêu thương

Tôi khờ dại nghĩ đó vốn lẽ thường
Mãi ước ao ngày hít hà mùi quả chín
Mà đâu biết những buồn thương, sâu kín
Chỉ khi lớn lên mình mới thấu đến tận cùng

Tôi của giây phút này may mắn được cuộc đời bao dung
Mặc chiếc áo trắng tinh, còn thơm mùi vải mới
Nhưng chẳng thân thương bằng tấm áo năm xưa mẹ khâu vội
Những lấp lánh thị thành bôi xóa ngọn đèn xưa

Và những ngày buồn, trời bật khóc thành mưa
Chợt nghĩ về khung trời từng đong đầy nắng mới
Nếu năm ấy cuối đường làng mẹ không đứng đợi
Liệu tôi có can đảm đi qua hết dáng vẻ của đời?

Tôi vốn là đứa trẻ đôi lúc chẳng vâng lời
Vậy mà năm xưa thật thà tin những lời ngoại kể
Giờ đây biết yêu thương ngoại vô vàn đến thế
Nhưng tìm đâu khi ngoại đã sớm hóa tro tàn?

Tôi dần tập quen với những sợ hãi, lo toan
Khi giấc mơ giờ đây chỉ toàn là bão tố
Ai cũng muốn bình yên, chẳng buồn đau, sầu khổ
Nhưng chưa từng vô thức giải câu đố của đời

Mình đang là ai giữa sóng sánh đất trời
Sẽ là ai giữa lưng chừng những điều tạm bợ?
Giấc mơ lớn lên cùng những chùng chình, dang dở
Tôi tựa vai đời xin chút ngây dại đến hanh hao…

Phong Linh