Tôi yêu em vào một buổi nắng chiều chạng vạng ánh hoàng hôn, khi em quay lại nhìn ai đó rồi cười rạng rỡ, lúc ấy, tôi biết rằng tôi không thoát nổi em rồi. Thực sự em quá cuốn hút! Ánh chiều nhợt nhạt rải đều trên hàng cây ven đường vì nụ cười của em mà trở nên giòn tan lạ thường.

Tôi không biết em là ai, em ở đâu, chỉ biết rằng tôi say em hơn cả say một loại rượu quý. Thần trí tôi lúc bấy giờ lâng lâng, đê mê, nó bay theo em, rong ruổi trên nẻo đường xa lạ. Tôi còn chẳng đuổi theo em, xin em địa chỉ cũng như cách liên lạc nữa, nghĩ lại cũng thật buồn cười.

Đến khi bóng tối lờ mờ xuất hiện, ánh đèn đường vàng soi rọi một góc, tôi mới bừng tỉnh khỏi cơn mê. Say một người chính là như thế này ư?

Mấy ngày sau, nỗi nhớ cứ thế điên cuồng cào cấu, cắn xé tôi đã hơn một lần trách mình thật ngu ngốc. Lẽ ra lúc đó tôi nên chạy đến bên em, làm quen và hẹn gặp em một ngày nào đó. Thế mà tôi chỉ biết nhìn em đến ngây người, nhìn như khảm em vào tận trong tim.

Tôi sợ mình sẽ lỡ mất em, lỡ em rồi thì tôi biết làm sao đây?

Và dường như số phận đã an bài cho đôi ta, tôi gặp lại em vào một ngày mưa khi em đang nhâm nhi tách cà phê ở một quán nhỏ gần nơi tôi làm việc. Em ngồi đó một mình, vẻ mặt em không được tốt lắm.

Em nhấm nháp vị đắng trong ly như nhấm nháp nỗi đau của chính mình, tôi đoán vậy. Có vẻ như em đã trải qua chuyện gì đó khổ tâm lắm. Tôi nhớ nụ cười khi xưa của em quá. Và rồi trái tim thôi thúc, tôi tìm đến khoảng trống bên em, tâm sự, lấp đầy nỗi cô đơn bằng cách của riêng tôi.

Tôi thật tâm muốn bảo vệ em, muốn yêu thương em.

Em biết không, người ta nói rằng, tình yêu là sự cho và nhận từ hai phía, em không thể để mình tôi trao gửi thương yêu như thế này mãi được. Em không yêu tôi ư? Em không yêu tôi vậy sao còn đồng ý để tôi bước vào cuộc sống của em? Tôi chẳng thể hiểu nổi em.

Vẫn nhớ như in hôm đó, tôi và em có một trận cãi vã lớn. Tôi không chịu nổi sự lạnh nhạt thờ ơ của em nữa rồi, còn em, hình như cũng muốn cuộc tình này chấm dứt. Tôi đau đớn nắm chặt bả vai em, hỏi em một câu đối với em, tôi là gì, đã có một giây phút nào em yêu tôi chưa.

Em thét gào lên, em nói em không tốt, em không xứng với tình yêu của tôi, em không có cách nào nguôi ngoai được mất mát; khổ đau vẫn luôn đeo bám hành hạ em từng ngày, từng giờ.

“Em chưa thể quên được anh ấy!”

Hóa ra đây là lí do cho tất cả sự ngụy biện của em lúc trước, là em quên không nổi tình cũ. Đôi tay tôi buông thõng, vô lực đi ra khỏi căn phòng, giẫm đạp lên thương tổn mà em vừa trao tặng, tình yêu của tôi không đủ lớn cho em có đúng không?

Tôi với em hợp nhau vô cùng, nếu đến bên em vào một thời điểm khác, vào lúc em có thể thôi nhung nhớ và sẵn sàng bắt đầu lại thì có lẽ đôi ta sẽ yêu nhau hạnh phúc, em nhỉ? Em bị mảnh vỡ kí ức cứa đến chảy máu nhưng em chọn cách tự băng bó vết thương mà không cần tôi, tôi buông tay em là đúng, phải không em?

Phạm Yến Thương | Gửi từ group Hall of Dreamers