My blood.

Tôi rơi tự do, mắt hướng về phía người, ôi kìa, người đưa tay muốn nắm lấy tôi, nhưng với không tới. Tay người lơ lửng trong không khí, đôi mắt lạnh lùng hồi nào đang đẫm lệ, người gọi tên tôi. Phải rồi, một âm thanh héo mòn.

Cơ thể tôi dần bị hút xuống mặt đất theo định luật hấp dẫn, như một trái táo trên cây vì đã già úa mà rơi. Áp lực gió ngày càng nhanh, tôi đã không thể thở nổi nữa. Cơ thể tôi tựa như lá vàng trôi theo cơn gió nhẹ, tôi nhắm mắt chờ đợi cú tiếp đất không mấy an toàn của mình.

Đầu tôi đập xuống nền đường xi măng cứng nhắc, đau quá, nhưng chẳng thể đau hơn được con tim của tôi lúc này. Đầu của tôi chảy ra một chất lỏng ấm nóng, à, hẳn là máu rồi, tôi còn nghe được tiếng đầu tôi vỡ ra cơ mà.

Rồi thân tôi cũng chạm đất, thật mạnh, thật đau. tôi nghe tiếng răng rắc do xương gãy vụn ra, người tôi đau âm ỉ. Máu lại chảy ra khắp người tôi, chẳng biết là từ đâu ra mà nhiều thế. Tôi chỉ biết là cả người tôi được bao phủ bởi dòng máu đỏ ấm nóng của chính tôi, tôi yêu cảm giác này, vô cùng.

Sweat.

Tôi nhắm mắt lại, bất ngờ vì những gì mình đang nhìn thấy, tôi không phải thấy một màu đen lạnh lẽo, cũng không phải là thần chết đang đứng chờ tôi.

Mà là cảnh tôi đang ngồi cặm cụi giải một bài toán, phải rồi, đây hẳn là cái thứ mà những trang tâm linh trên mạng xã hội nói là hồi tưởng, tôi có mười phút để hồi tưởng lại cuộc đời của tôi.

Ông mặt trời vì vui vẻ mà rọi nắng chói chang, không hề biết đến sự hiện diện của một con bé sáu tuổi đang ngồi giải toán trong phòng kín và chỉ được bật quạt.

À, tôi nhớ rồi, khi đấy người không cho tôi vào phòng điều hòa, vì tôi chưa làm xong bài tập mà giáo viên dạy thêm giao, tôi ngồi trong phòng kín, dưới cái nắng bốn mươi độ, cạnh bên là cây quạt vặn số tối đa.

Tôi sáu tuổi đang ôm đầu vì không thể giải được một bài toán nâng cao mà lẽ ra tôi phải giải nó vào năm lớp ba.

Người muốn tôi phải là đứa trẻ thông minh nhất thế gian, để cho người phải nở mày nở mặt, vì vậy người không muốn cho tôi thư giãn, cũng không dành bất cứ lời khen nào cho tôi. Người cứng rắn như một bức tường xi măng, còn tôi thì ngu ngơ, cứ mãi đâm đầu vào.

Tôi mười ba tuổi, thì đứng đây, trước mặt tôi lúc sáu tuổi. “Tôi” chắc không thấy tôi đâu nhỉ? Bằng một cách nào đó, tôi thấy mắt mình hơi cay cay, vội nhắm mắt rồi mở lên, tôi lại nhìn thấy tôi, và có cả người.

Người đang trừng phạt tôi, phải rồi, tôi nhìn thấy người đang trừng phạt tôi, bằng chổi, bằng dép, bằng tất cả những gì xung quanh, người đạp, người đá, người đấm, người làm bất cứ việc gì chỉ để khiến tôi đau đớn.

Tôi lúc đấy đã mười tuổi rồi, tôi đang bị trừng phạt vì thi toán tám điểm, con điểm tám đầu tiên khiến người tức giận. Người điên cuồng hỏi tôi, vì sao không phải chín, không phải mười, mà là tám, một con số không hoàn hảo.

Tôi cứ đứng đây, dù mắt có khô đến mấy, tôi cũng không dám nhắm lại. cứ trơ mắt ra nhìn “tôi” bị đấm, bị đá đến mức ói ra nước.

Tôi cứ chờ, tôi chờ đến khi chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ được treo trên tường đánh một hồi chuông, tôi chờ đến khi hết mười phút, tôi không cần hồi tưởng lại nữa đâu.

Nhìn tôi, không hạnh phút một tí nào.
“Teng teng” – chiếc đồng hồ quả lắc rốt cuộc cũng đánh chuông, tôi ráng mở mắt cũng đã bốn đến năm phút, mắt tôi khô đến mức muốn rớt xuống sàn. tôi thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt, định sẽ ngủ thật sâu.

Nhưng rồi, tôi lại mở mắt.

And my tear.

Tôi thấy người chạy đến nơi tôi nằm hấp hối, nói xin lỗi tôi, nói rằng tôi quá dại dột, cầu xin chúa hãy trả tôi lại cho người.

Tôi nghe tiếng người gào thét, âm thanh tưởng như đau khổ lắm, mệt mỏi lắm. Nhưng người ơi, sao tôi không cảm thấy được sự đau khổ từ người thế này?

Người khóc, nước mắt của người rơi xuống mặt tôi, lẫn vào dòng máu sóng sánh, rồi lại thêm một giọt nữa, thấm ướt mặt tôi. Nhưng người ơi, sao tôi lại không cảm thấy sự ấm áp thế này?

Nước mắt, tôi đã nếm nó không biết bao lần, vì tôi khóc nhiều lắm, tuổi mười ba khờ dại, đã hơn chục lần tôi vì giận người mà khóc đến héo hon.

Nó mặn chát, vị mặn không như muối, mặn mà pha chút đắng cay, khi nếm nó, tôi lại thấy tê tê đầu lưỡi, không dễ chịu một tí nào. Nó cũng ấm nữa, phải chăng là vì nó đã rơi xuống vì tôi đau khổ, vì chính tâm trạng của tôi chăng?

Người ơi, người không cần cố gắng giả vờ khóc đâu, vì như người nói đấy, tôi là đứa trẻ vô dụng nhất mà người từng thấy, mọi người cũng sẽ thấy thế, sẽ chẳng một ai khóc thương cho đứa trẻ rách rưới này.

Người ơi, tôi yêu người lắm, người có biết không? Từ tận đáy lòng, tôi yêu người vô cùng nhưng người thì không, người không cần tôi nữa, người không yêu tôi nữa. Vậy thì, tôi sẽ biến mất khỏi thế gian này, vì người.

My blood, sweat and my tear.
Just take it all away.

Đuôi Biển | Gửi từ group Hall of Dreamers