“Anh không sợ mọi thứ nhạt nhòa như hoàng hôn tắt nắng đuổi chiều, anh sợ anh biến mất rồi thì em sẽ chẳng thiết tha tìm anh nữa.”

“Em không sợ bình minh sẽ chẳng bao giờ ló rạng thuở ban mai. Em chỉ sợ em chẳng đủ can đảm nữa để xem anh như ánh nắng của lòng em.”

Ừ, hai chúng mình đều sợ.

Niên thiếu trải qua chỉ một gang tấc, anh đi qua đoạn thiếu thời ấy đã mấy năm. Anh chưa từng có một tình yêu với ai thật đậm sâu, cứ lầm lũi đi đi về về hết cả mấy lần thương. Anh thấy mình như đứa trẻ, bỏ lỡ mấy lần yêu, hay là vì tình yêu từ chối anh dăm ba lần, anh cũng chẳng biết nữa.

Em thì khác, em còn vẫy vùng trong những tháng năm non trẻ, thỏa lòng với bình minh và nắng hạ. Em đi qua mấy mùa mưa, dẫu có ướt vai cũng chẳng làm em buồn vì cầu vồng sẽ lên, em sẽ lại tiếp tục đi để yêu thương.

Thế mà lạ thật, em nhỉ?

Chiều nắng của ngày đó, hoàng hôn chưa kịp tắt. Anh ôm trọn hết thảy lòng mình giữa phố thị này trao cho em. Em đem tình yêu như hoa nở xóa đi cằn cỗi trong tim anh. Một kẻ hai mươi mấy năm chưa trao hết tình cảm cho ai, thế mà vì em lại thấy yêu hơn ngày mưa rồi ngày nắng.

Người ta nói anh lạ thật, mà bản thân anh cũng nghĩ thế, sao đến chừng ấy tuổi mà không có tình yêu, vì sợ yêu ư? Không, anh chẳng biết nữa, em à.

Thế, anh sợ điều chi?

Anh sợ anh không đủ can đảm để giữ em lại nếu một ngày em muốn rời đi. Anh là kẻ đem lòng buồn giữa năm tháng cô đơn, sợ mở lòng mình nhưng rồi chẳng bao giờ giữ nổi tấm chân tình người ta.

Anh từng thế đôi ba lần, lần nào cũng chẳng thể nói câu ở lại, anh biết mình sẽ bỏ lỡ và rồi tình yêu sẽ lỡ làng, nhưng anh không làm được. Người nói anh nhu nhược, nhưng là vì người muốn đi, nếu anh nói giữ, cả hai sẽ chẳng được như ban đầu.

Em biết không, anh muốn có một tình yêu đẹp, hẹn em đi vài vòng thành phố, cùng nhau đón bình mình và tạm biệt hoàng hôn. Anh thấy cuộc đời mình đáng yêu biết mấy, nếu em ở lại cùng anh qua những năm tháng dài.

Thế, em sợ điều chi?

Em chỉ sợ ngày tắt nắng, anh cũng nguội tình này. Anh nói em còn trẻ, nhưng em không muốn tình yêu mình cứ ngắn ngủi như thanh xuân của em. Em cũng muốn bọn mình bước đi thật lâu dài, như cách anh hy vọng vào một tình yêu đẹp đó.

Nếu anh lại đóng lòng mình như những vụn vỡ của mấy năm trước, em chỉ sợ lúc ấy em cũng không đủ tự tin để xem anh là nắng hạ của lòng em nữa. Anh biết đấy, khi người ta không muốn yêu, thì dù mình có ở bên, thì tình yêu dẫu dịu dàng cũng chẳng thể bền lâu.

Ừ, chúng mình đều sợ. Sợ người rời bỏ, sợ tình yêu tàn. Nhưng em ơi, cứ sợ mãi, rồi cứ cô đơn thế, anh chẳng muốn vậy nữa. Anh với em giờ có nhau, chẳng lẽ cứ sợ mai sau thế này thế kia. Anh gặp em, anh thấy lòng mình đủ lớn để bên em không chỉ dăm ba ngày, mà là cả đời.

Em à, tình mình sẽ chẳng tan, dẫu có vết xước, cũng là để quý hơn những ngày bên nhau, hôm qua, hôm nay và mai này.

Em cùng anh đi qua ngày mưa, sợ làm chi những ngày thiếu nắng, anh nhỉ?

Mai Sương | Gửi từ group Hall of Dreamers