“Chúng ta của xưa cũ đã từng vui vẻ như thế, nhưng đáng tiếc đó không phải là chúng ta sau này…”

Hôm nay, em thấy anh cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào cửa hàng thử đồ cưới, chắc anh sắp kết hôn rồi nhỉ?

Chúng ta của ngày xưa ấy chính là có được ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người thế nhưng đến cuối cùng, chúng ta vẫn chỉ kết thúc như những đôi tình nhân bình thường mà ta vẫn thấy….

Anh từng hỏi em: “Như thế nào gọi là bỏ lỡ?” Em của lúc đó vẫn chưa hiểu chuyện, vẫn còn giữ lại được sự tươi vui của một cô gái trẻ, tươi cười mà trả lời anh: “Bỏ lỡ… chính là dùng cả đời này để thấu hiểu, để trải nghiệm…”

“Em không tiếc vì đã quen biết anh, em chỉ tiếc thanh xuân và tuổi trẻ. Tất cả cứ xoay quanh một người như thế, một người chỉ còn là kí ức”

Hôm nay, có một bưu phẩm đã được gửi đến nhà em, bên trong không có gì ngoài tấm thiệp đỏ, em thấy tên anh và cô ấy đã được viết cùng nhau bởi chữ vàng ánh kim mà mắt em cũng hoe hoe đỏ theo, nhỏ giọt lệ trong suốt mà in đậm thêm tấm thiệp mừng.

Anh gửi thiệp đến mời em dự lễ cưới, anh và cô ấy muốn em trở thành phù dâu trong lễ cưới của cả hai người. Hóa ra, anh trước giờ vẫn luôn như thế, vẫn luôn giữ lời hứa với em. Hóa ra, trước giờ chỉ có em là thay đổi, nhưng kết cục này liệu có đáng không anh?

Hôm chia tay, anh đã từng nói: “Em cứ việc đi đến nơi em muốn đến, làm điều em muốn làm. Nếu sau này chúng ta vẫn có duyên, anh nguyện cùng em đi hết quãng đường đời. Nhưng nếu chúng ta tại đây duyên tận, anh hy vọng em sẽ trở thành người nâng váy cho người anh yêu sau này”

Anh vẫn như thế, vẫn giữ lời. Em thì thay đổi, bỏ lỡ anh.

“Dẫu cho người đi đường lớn rộng mở của người, em vẫn chọn đường nhỏ của em. Nhưng con đường mà em đã chọn ấy, sẽ không bao giờ thiếu đi ánh đèn”

Điều mà em đã lựa chọn, em sẽ không bao giờ thay đổi. Tuy đã bỏ lỡ anh, nhưng em vẫn còn lấy bản thân mình.

Hôm nay, em đã đặc biệt dậy rất sớm, trang điểm cho bản thân thật đẹp, mặc chiếc váy đẹp nhất mà em có, làm những điều mà trước giờ em chưa từng làm, mà cũng không dám làm. Bởi lẽ, em vốn dĩ là một người nhút nhát và tự ti.

Mười năm trước, anh đối với em là ngoại lệ, mười năm sau, anh dường như vẫn là ngoại lệ của em.

Suốt mười năm qua, em cứ ngỡ đã xóa bỏ bóng dáng của anh rồi, nhưng đến bây giờ em mới hiểu, hóa ra em vẫn còn vương vấn anh đến như vậy.

Vào thời khắc anh trao cho cô ấy chiếc nhẫn và lời hứa trăm năm bạc đầu, em cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, lặng lẽ ngồi gửi đến cho anh lời chúc phúc tốt đẹp nhất nhưng tài khoản chat của chúng ta vốn không hề kết bạn với nhau nên có lẽ, anh sẽ nhìn thấy tin nhắn này vào một thời điểm nào đó trong tương lai.

Còn chúng ta của hiện tại, đến nói chuyện cũng là điều không thể nào, vì em biết, ánh mắt của anh dù là trong quá khứ hay hiện tại, căn bản vẫn là chưa bao giờ thật sự chú ý đến em, em biết hết cả, chỉ là em không nói ra mà thôi.

Cho đến bây giờ em vẫn biết một điều mà có lẽ anh vẫn không biết, người mà anh vừa mới trao lời hứa hẹn ấy, đến tám phần là giống với em rồi nhưng em sẽ chẳng bao giờ nói ra điều ấy đâu.

Chúc anh hạnh phúc với người mà anh đã chọn, có một cuộc đời tươi đẹp như mơ.

Câu hỏi mà anh đã từng hỏi em năm ấy, em muốn trả lời lại rằng: “Bỏ lỡ, chính là ngay tại thời khắc chúng ta buông tay nhau nhưng ý nghĩa thực sự của nó chính là thời gian của chúng ta đã dừng lại rồi tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhau nhìn thấy nhau sánh đôi bên người khác.”

“I missed you” không chỉ có nghĩa là “Em nhớ anh” mà còn là “Em đã bỏ lỡ anh rồi”

Bỏ lỡ anh, lỡ cả thời gian tươi đẹp, bỏ đi cả đôi cánh của chính mình.

Hạ Chi Lan | Gửi từ group Hall of Dreamers