Tôi sống hai mươi tám năm, từng yêu ba người con gái.

Tình đầu của tôi là cô bạn lớp cạnh bên. Mối tình chỉ kéo dài mười ba ngày. Bởi vì thầy chủ nhiệm lớp của tôi đã nhìn thấy mười ngón tay đan lấy nhau của chúng tôi vào giờ ra chơi.

Thầy gọi điện cho phụ huynh hai bên. Tôi không biết thầy đã nói những gì nhưng sau hôm đó, cô bạn tìm tôi với đôi mắt đỏ hoe, cô nói chúng ta chia tay đi.

Khi đó, còn cách ngày thi đại học gần bốn tháng. Tôi hiểu, vậy nên không nỡ trách thầy.

Tình yêu thứ hai của tôi là mối tình sinh viên. Chúng tôi học cùng khoa nhưng khác lớp. Tôi đã quên mất vì sao tôi và em gặp được nhau giữa hàng ngàn người. Tôi chỉ nhớ chúng tôi đã từng rất vui vẻ. Nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu.

Tại thời điểm đó, tôi không cho em được những gì mà em cần. Vậy nên, em xuất ngoại, đi du học ở Pháp, còn tôi tiếp tục ở lại Việt Nam chật vật tìm việc làm.

Hai năm sau ngày em rời đi, có một hôm em gọi cho tôi vào lúc hai giờ sáng, em hỏi tôi vì sao lại không gọi cho em. Tôi nghe giọng em vang lên từ đất nước xa xôi kia, đoán rằng em đã uống rất nhiều rượu và lúc này đã say mèm. Tôi thở dài, nói rằng em nên ngủ đi.

Tôi không biết lúc đó có người vừa ngỏ lời cầu hôn em. Tôi không biết hai năm sau khi chia tay em vẫn độc thân. Tôi không biết thật ra em vẫn đang chờ tôi. Tôi không biết ngày hôm đó nếu tôi trả lời khác đi, rằng tôi nhớ em hay tôi vẫn còn yêu em, có lẽ em sẽ từ bỏ tất cả để đến bên tôi.

Tôi không biết gì cả. Chỉ biết nhiều ngày sau đó, em nhận lời cầu hôn. Hôn lễ được tổ chức tại Pháp. Hiển nhiên, lễ cưới của em chẳng mời tôi.

Tình yêu thứ ba của tôi là con gái đồng nghiệp của mẹ tôi. Chúng tôi quen nhau nhờ mai mối. Em dịu dàng, trầm lặng. Ban đầu tôi cảm thấy rất xa lạ nhưng dần dần ở bên em tôi lại cảm thấy an bình. Tôi thích cách em trầm ngâm ngắm nhìn cảnh vật ngoài đường. Dù em không nói gì, ở cạnh em, tôi cũng cảm thấy rất vui.

Đáng lẽ chúng tôi đã có một lễ cưới giản dị. Nếu ngày mưa hôm đó, em không gọi cho tôi, nói rằng em xin lỗi nhưng em không yêu tôi, dù đã nhiều lần cố gắng thử. Trái tim em đã có chủ rồi và giờ em đi theo tiếng gọi của tình yêu.

Những ngày sau đó tôi trượt dài, bạn chí cốt của tôi rủ tôi đi uống bia, bảo rằng tôi đừng nghĩ nhiều. Tôi đáp, có lẽ tôi không thích hợp yêu đương. Bạn bảo, tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Tôi cười buồn, không đáp. Hôm đó, tôi uống đến say mèm.

Khi tỉnh dậy, kiểm tra điện thoại, thấy ba mẹ mỗi người gọi cho tôi vài cuộc gọi, mẹ tôi còn cẩn thận gửi tin nhắn dặn dò tôi nếu có rảnh thì gọi về cho mẹ.

Tôi gọi cho mẹ tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm tôi yên lặng nghe bà nói nhiều đến thế. Khi chia tay tình đầu, tôi không khóc. Khi mối tình thứ hai kết hôn, tôi không khóc. Khi mối tình thứ ba bỏ tôi đi theo người mà cô ấy yêu, tôi không khóc. Vậy mà khi mẹ tôi gọi điện cho tôi, nước mắt tôi lại rơi.

Tôi không nhớ nổi lần cuối mình rơi lệ là khi nào, tôi chỉ nhớ đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi khóc.

Tôi yêu ba người con gái. Người thứ nhất tôi không bảo vệ được. Người thứ hai tôi không đủ sức chăm lo cho em. Người thứ ba bỏ tôi đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Cuộc đời tôi có bốn người phụ nữ, ba người đã bỏ đi, chỉ còn mẹ tôi ở lại.

Hóa ra bao nhiêu kiên cường bấy lâu nay, chỉ đợi một khoảnh khắc này để yếu đuối. Đàn ông thà đổ máu không đổ lệ, vậy mà giây phút này tôi lại thèm bé nhỏ lại chỉ để úp mặt vào lòng mẹ và khóc.

Cảm ơn Người sau bao tan hoang đổ vỡ, vẫn không rời đi.

Cảm ơn Người đã đến và ở cạnh lúc tôi yếu mềm nhất.

Lê | Gửi từ group Hall of Dreamers