Anh muốn em làm sao đây? Em bây giờ chỉ nhớ đến mỗi anh thôi.

Tôi rất nhớ anh ấy, nhớ rất nhiều.

Có nhiều người hỏi tôi rằng, tại sao tôi không yêu người khác?

Tôi thẫn thờ một chút, vì có lẽ nếu buông tay một người dễ dàng như vậy, thì tuyệt nhiên sẽ chẳng có chia ly và thống khổ.

Tôi hay nhìn lên bầu trời rộng, nơi đó có một ngôi sao cô đơn. Tôi luôn có cảm giác nó đi theo mình, dù là đêm hay là ngày. Cũng giống như việc tôi luôn âm thầm quan sát anh, ngắm nhìn anh bằng đôi mắt chân tình nhất, yêu thương nhất.

Bởi lẽ giây phút tôi nhìn về hướng anh, trái tim tôi lúc nào cũng đầy xao xuyến, sự rung cảm lấp đầy lý trí, anh mê hoặc tôi bằng sự ngọt ngào và lãng mạn toát ra từ dáng vóc của một người trưởng thành.

Tôi và anh đã cùng hứa sẽ gặp nhau ở một đất nước mới. Một nơi mà chúng tôi có thể thực hiện những ước mơ đang dang dở, tập cho mình những bước đi mới để hướng về tương lai tốt đẹp hơn.

Chúng tôi sẽ cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau vượt qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc sống.

Để rồi khi nghoảnh lại chúng tôi không thể chống chọi lại thời gian và số phận, chúng tôi thua cuộc, chấp nhận đứt gánh, buông tay, tìm về cho mình một lối khi khác và chắc hẳn không còn “chúng tôi” nữa.

Ngày xa anh, tôi thường o bế mình trong căn phòng tối, gượng gạo đưa tay đốt cháy cây nến thơm.

Tôi đưa mắt ra cửa sổ thưởng thức tiếng mưa đầu mùa, tiếng gió ma sát nhau, những bông hoa giấy rơi lả tả một góc vườn, không biết lí do gì, tâm cam tôi còn nghe được âm thanh của sự xa cách, vô vị, buồn rầu.

Tất cả được khắc họa thành một bức tranh vô cùng sống động, nhiều màu sắc, đầy ý nhạc mà người ngắm nhìn nó lại là kẻ cô đơn, tự dày vò mình bằng sự tổn thương, mất mát.
” Tụi mình sẽ cùng nhau thành công ở Đức, em nhé!”

Anh vẫn thường anh nói với tôi như thế. Tiếc thay, bản chất con người thường rất hay quên, lời hứa sáo rỗng chỉ khiến người nghe canh cánh đau lòng khi nhớ lại.

Có trời mới biết tôi nhớ anh nhiều như thế nào, dùng hết mọi nốt thăng trầm chỉ mong được gần anh thêm chút nữa, tôi gồng mình kéo anh về hướng tôi dù cho trái tim đang chồng chéo những vết cắt, rỉ máu và đau đớn.

Tôi trân trọng từng khoảnh khắc, từng kỉ niệm bên anh, tôi sợ đó là lần cuối cùng, lần cuối tôi được ngồi gần anh với cự li gần nhất, lần cuối được nắm lấy đôi bàn tay ấy, lần cuối được nghe từng nhịp thở nơi anh, lần cuối được chạm lên đôi môi mềm dịu ngọt.

Nhưng mà một bộ phim, dù thu hút hay tẻ nhạt, khi đã đến đoạn kết, chia ly là điều không thể tránh khỏi, để rồi từng nhân vật sẽ tìm được cho mình một bài học vô giá, nhận được những thông điệp khác nhau về cuộc đời.

Và cuối cùng họ sẽ nhận ra hạnh phúc thường đến muộn, trước sau gì nó cũng đến, chỉ cần ta đừng chùng bước hay nản lòng, bỏ cuộc.

“Anh à, em sẽ sớm đặt chân tới nước Đức thôi! Anh cũng vậy nhé! Chúc anh thành công. Em luôn đợi anh!”

Huỳnh Anh | Gửi từ group Hall of Dreamers