Cuộc gọi lúc nửa đêm!

“Alo, anh nghe đây em, lại mất giấc không ngủ được hửm?”

“Dạ vâng, em cứ trằn trọc mãi, mặc dù đã cố nhưng vẫn không chợp mắt được!”

“Vậy mình nói chuyện với nhau một chút nhé, khi nào em buồn ngủ rồi thì mình tắt máy đi ngủ!”

“Vâng ạ!”

Cô gái của tôi mắc chứng bệnh khó ngủ, nhưng tuyệt nhiên chỉ cần đến cơn buồn ngủ là chẳng cần biết trời trăng mây gió như thế nào nữa, mặc kệ thế giới, cứ thế mà ngủ thôi, trong đó có cả tôi.

Có lần, tôi đang chìm vào trong giấc thì bất chợt nghe tiếng chuông reo lên từ messenger, tôi cố nheo mắt nhìn màn hình điện thoại để xem là ai, thấy tên em, liền vội vàng nhấc máy.

Tôi nghe tiếng nấc bên kia đầu dây, khi ấy chẳng rõ được chuyện gì, chỉ biết gặn hỏi luân hồi rằng: “Em bị làm sao đó? Em có làm sao không? Có chuyện gì hả em?”

Mãi đến một hồi em mới thốt lên được vài tiếng thỏ thẻ, thì ra em không ngủ được, em bảo rằng em muốn gọi cho anh lắm, nhưng sợ anh thức giấc, nhưng ngược lại em vẫn sợ cảm giác một mình trong đêm nhiều hơn, thế là em mới quyết định gọi cho tôi với nỗi lo sợ trong lòng, hy vọng rằng tôi sẽ không mắng nhiếc em.

Lúc ấy, tôi chỉ biết an ủi lấy em bằng vài lời nói vô bổ, vì tôi và em, cả hai cách nhau cả nghìn cây số, sống tách biệt hai thành phố khác nhau, hai căn phòng xa lạ.

Nhưng cũng đành thôi, tôi không thể chạy đến ôm em vào lòng thì điều cuối cùng tôi có thể làm được là chấn an lấy em bằng một cuộc đối thoại trong đêm khuya : “Có anh ở đây rồi, không sao cả, nếu lần sau có không ngủ được cứ gọi cho anh, anh sẽ nghe máy, yên tâm nhé, cô gái nhỏ của tôi!”

Có lẽ tại vì từ cuộc gọi hôm đó, nên tôi đã hiểu vì sao bản thân mình lại bật chế độ online trên 24 giờ, bật mức độ chuông reo đến đinh tai nhức óc.

Để chi? Để mỗi khi em không ngủ được, em sẽ lại gọi cho tôi, và tôi sẽ không để em phải một mình trong căn phòng tối nhẹm lạnh tanh đến đáng sợ đó, hơn bao giờ hết, tôi đã từng trải qua nó rất nhiều lần.

Có lần, em hỏi tôi: “Tại sao điện thoại của anh lúc nào cũng đang trong trạng thái online vậy?”

Lúc ấy, tôi chỉ biết cười trừ.

“Chắc tại anh quên tắt mạng, cũng có thể là vì em, hoặc vì một giấc ngủ nào đó không được vẹn tròn, ở bên kia thành phố, em biết không, có căn phòng còn đang thao thức trong đêm!”
Tôi thương em, thương cho những giấc ngủ không được êm ái, thương cho những lần co ro trong bốn bức tường chật hẹp, thương cho những giọt nước mắt làm nhoè đi hai hàng mi nhem nhuốc.

Thế là, tôi có được cho mình một thói quen, tôi không cảm thấy phiền hà, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc, vì ít ra tôi không thể ở cạnh em những lúc em cần tôi nhất, nhưng một cuộc gọi trong đêm, có lẽ tôi không bao giờ bỏ lỡ.

Cố gắng lên em nhé, hiện tại là những cuộc gọi bên kia đầu dây luôn nhấc máy, nhưng sau này mỗi khi em tỉnh giấc, chắc chắn sẽ là vòng tay anh.

Thương em, cô gái nhỏ của tôi.

Chân Nhân Lê Hoàng Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers