“Con chọn ba hay chọn mẹ?”

Tôi ngồi trước mặt hai người mà tôi đã dùng hết đời để yêu thương, nay lại hỏi tôi một câu hỏi khó như vậy. Bọn họ sống với nhau mười mấy năm rồi, đến cuối cùng lại vì cuộc sống hôn nhân quá chán nản mà sinh ra cãi nhau sau đó dẫn đến li hôn.

Trước đây, gia đình của tôi rất tốt, tốt đến mức tôi đã nghĩ rằng tôi chính là cô bé hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng sự thật lại phũ phàng dập tắt đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.

Cách đây vài năm, gia đình tôi bắt đầu đổ vỡ, ba tôi ngày càng cọc cằn, lúc nào ở nhà cũng chửi rủa ầm lên khiến mẹ tôi cũng chẳng thể chịu nỗi nữa. Và rồi, họ bắt đầu cãi nhau, cãi nhau rất nhiều, nhiều đến mức khi tôi cố gắng làm cho mình cũng tồn tại trong nhà này cũng bị phớt lờ.

Sau đó, tôi vô tình phát hiện mẹ tôi có người khác ở bên ngoài, những dòng tin nhắn với gã thật sự khiến tôi lặng người rất lâu. Lời nói yêu thương mà mẹ dành cho gã rất khác đối với ba trước đây.

Lúc ấy tôi có ý nghĩ muốn vạch trần mẹ, khiến mẹ có thể quay lại với gia đình, nhưng cuối cùng tôi đã không làm như thế. Vì tôi tôn trọng mẹ, tôn trọng ba, và tôn trọng những giây phút cuối cùng của gia đình này.

Đêm đó, tôi đã không ngủ, tôi suy nghĩ rất nhiều, về ba, về mẹ và bản thân tôi. Tôi nghĩ ai cũng có quyền hạnh phúc, và ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc riêng của mình, và ba mẹ cũng vậy.

Tôi cũng có nghĩ đến một ngày nọ, ba mẹ ngồi trước mặt tôi, bên cạnh là tờ đơn li hôn đã được kí, hỏi tôi rằng: “Con chọn ba hay chọn mẹ?”

Và ngày tôi nghĩ đã thực sự đến, đôi mắt tôi đờ đẫn nhìn hai người họ, tôi không khóc, vì những năm qua tôi khóc rất nhiều, đến nỗi chẳng thể khóc được nữa.

Họ nhìn tôi như thể nói rằng đừng chọn họ, ánh mắt chan chứa yêu thương năm nào giờ đây đã bị nhạt nhòa đi, chỉ còn đọng lại hai chữ “trách nhiệm”. Trách nhiệm nuôi con rất nặng nề, có lẽ vậy, nên khi tôi nhìn về ai, họ cũng đều bất giác mà quay mặt đi. Tôi thật sự, thật sự muốn khóc.

Ba mẹ, có lẽ ba mẹ không biết, nhưng con thật sự đã biết điều này sẽ xảy ra, không sớm thì muộn nhưng chắc chắn sẽ xảy ra. Ba mẹ cũng sẽ bắt con lựa chọn như thế này, nhưng con thật sự không muốn chọn ai cả.

Mấy năm qua thật sự quá đủ rồi, con không thể chấp nhận được ba hay mẹ của mình bên cạnh người khác, có cuộc sống mới mà dần quên đi kí ức ngày xưa… với con.

Nếu có thể, con muốn chọn sống riêng, không cần phụ thuộc ai cả và cũng không cần là gánh nặng của ai. Con rất sợ, khi bản thân chọn một trong hai, thì “hạnh phúc” cuối cùng cũng chẳng là “hạnh phúc” nữa rồi.

Thế nên, hi vọng hai người khi có hạnh phúc mới thì sẽ sống vui vẻ hơn, sẽ không cần ngày ngày dăm ba bữa lại cãi nhau, sẽ không cần sống chung một nhà nhưng tâm lại chẳng chung một chỗ, sẽ không cần phiền muộn vì bất kì ràng buộc nào nữa.

Có lẽ ba mẹ không biết, nhưng giây phút ba mẹ hỏi câu ấy, trong tâm con đã tự thốt lên rằng: “Con chọn…”

Thanh Tâm | Gửi từ group Hall of Dreamers