Anh có biết điều đau lòng nhất trên thế giới này là gì không? Chính là phải nhìn những người thân thuộc rời xa mình, từng người, từng người một. Và khi đó, không có bất kì cách nào để giữ chân họ lại. Bất lực. Buông xuôi.

Em không hề thích nghi được sự trống vắng của ai đó để lại cho mình. Nhưng nhiều năm qua đi như vậy, nhiều lần như vậy, nhiều người như vậy… Đến cuối cùng, em đành phải học cách chấp nhận dù lòng mình đã loang lỗ những vết kim khâu.

Đau đến không thở được. Rồi khóc, rồi lại đau. Một vòng tuần hoàn lẩn quẩn không điểm dừng. Và rồi, em cũng đã sống qua hết tháng ngày dài đằng đẵng bằng cách nào đấy mà bản thân mình chẳng rõ.

Em bị ám ảnh bởi một thói quen, một hành động hay thậm chí là một câu nói. Mọi thứ đều hằn sâu tận tâm can, không thể bôi xóa, càng không thể phai mờ.

Bất kể là ai, em đều nhớ rõ từng khoảnh khắc họ mang lại, dù đã rất lâu rồi, hoặc chẳng còn gặp mặt, chẳng còn liên lạc, chẳng còn nhớ em là ai, nhưng em vẫn nhớ rõ, thậm chí vẫn đau lòng mặc chưa một lần em nhắc lại.

Nên trách em có một trí nhớ tốt hay trách em cứ hoài niệm quá vãn đau thương?

Em không chọn cô đơn. Nhưng chính cô đơn chọn em và song hành cùng em trong suốt những năm tháng chông chênh của cuộc đời. Mà ai chọn ai cũng không quan trọng. Vì vốn dĩ em không có quyền. Tháng năm ấy, em biết mình sai ở đâu, vấp ngã ở đoạn nào.

Và từ đó, em đi tiếp một ngã rẽ khác mà không hề quay đầu. Em không cần ai khác bởi vì em chưa thật sự tìm được một người hiểu mình. Em không hi vọng cùng trời cuối đất, chỉ hi vọng một người có thể cùng mình trãi qua hết những năm tháng thanh xuân hoang dại.

Em không muốn chọn bừa, yêu vội để tuổi trẻ của mình mang nhiều nuối tiếc. Thà chậm, nhưng chân thành. Và, em thật sự không muốn thừa nhận rằng mình sợ thương tổn, sợ quá khứ tái hiện, sợ cái bóng người cũ… Vậy đó, sau tất cả, em vẫn một mình.

Anh có biết điều đáng sợ nhất trên thế giới này là gì không? Chính là hoài nghi. Khi mà trong lòng mình hoài nghi với tất cả, phủ nhận tất cả. Không dám tin tưởng một ai. Đi đến đâu cũng nhìn người bằng ánh mắt “thiếu tin tưởng”, kể cả những người thân thuộc.

Thật muốn kể một câu chuyện, muốn nói về nỗi lòng, muốn òa khóc, muốn xin tạm một bờ vai.

Nhiều, thật nhiều, nhưng lại chẳng thể tin ai rồi tự đóng cửa khép lòng mình. Kinh khủng chứ, anh có thấy hay không?

Đáng tiếc, những người em có thể tin tưởng lại cách xa hơn nửa trái đất, lệch nhau cả múi giờ. Họ thương em, nhưng sẽ chẳng thể nào thấy được, cách một cái màn hình, em nơi đây đáng thương thế nào. Và em, vẫn một mình. Ngày ngày tháng tháng biên niên. Không đổi.

Cô đơn em đã quen rồi, cô độc với em mới thật sự đáng sợ.

Nhưng anh ơi, em làm sao kể hết lòng mình?

Nguyễn Ngọc Như Thảo | Gửi từ group Hall of Dreamers