Đôi lúc chỉ muốn đặt bản thân ở nơi sâu nhất của nỗi đau.

Mình không hiểu tại sao hôm nay lại ngồi đây và viết những dòng buồn đau này nữa.

Nắng có vẻ gay gắt, nỗi buồn có vẻ không có dịp chen chân.

Mình không hiểu hiện tại có gì không tốt. Chuyện cũ có thể đặt xuống, người cũ có thể cho vào hộp, khóa nắp. Có chăng thì cũng chỉ gặp một vài rắc rối không đáng kể hoặc áp lực một chút.

Mình từng rất tốt và bây giờ cũng không tệ. Nhưng có cảm giác thiếu vắng vài điều gì đó.

Mình cô đơn. Thực sự cô đơn. Thế giới rộng lớn, có biết bao kẻ cô đơn, nhưng có mấy người có thể thốt lên, rằng họ cô đơn. Hoặc họ một mình đắm chìm, hoặc họ giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn.

Mình không vui, chưa tới mức buồn, nhưng là không vui. Buồn cười là, chẳng có chuyện gì thực sự làm mình buồn cả. Nhưng mình vẫn thấy không vui.

Hihihaha là âm thanh của mình mỗi ngày. Mình vui thực sự. Nhưng tắt ngấm nụ cười thì liền cảm thấy thật trống rỗng. Buồn đau nơi đâu cứ thế nảy mầm.

Mình ngại mở lòng. Thực sự ngại mở lòng. Số lần mình mở lòng cứ tỉ lệ thuận với số lần nhận tổn thương. Mở lòng, không phải chỉ trong chuyện yêu đương, bạn bè cũng thế.

Mình khá hòa đồng, làm bạn với mình chẳng bao giờ khó cả. Nhưng thực sự bước vào thế giới của mình thì chỉ có vài người. Sâu hơn nữa là vỏ bọc cuối cùng của mình, nơi mà bất kỳ ai cũng sẽ không thể phá vỡ.

Mình hay gói mình trong cái vỏ bọc ấy, giữ khoảng cách giao tiếp với thế giới bên ngoài. Đây có lẽ là sự bảo hộ duy nhất, đảm bảo cho mình đi qua mọi thương đau. Nhiều lúc nó cũng không tốt cho lắm, đôi khi chứa đựng nhiều quá làm nó dãn ra, chực vỡ toang.

Mình muốn một mình. Vui vẻ một mình, đau thương một mình.

Vào những lúc ai đó vô tình hay cố ý làm cho mình đau lòng, mình chỉ muốn họ hãy ngay lập tức rời đi. Đừng cho mình lời khuyên gì cả, chỉ cần rời bỏ mình. Như vậy sẽ làm mình thấy tốt hơn.

Mình không hi vọng ai có thể vì mình mà ở lại, cũng không hi vọng ai có thể vì mình mà đối mặt với muôn hình vạn trạng của sự khổ đau. Mình hi vọng họ bước khỏi thế giới của mình, để lại cho mình thật nhiều, thật nhiều sự tàn nhẫn. Nó sẽ tát cho mình tỉnh và có lẽ sẽ vơi đi nỗi đau ít nhiều.

Từng có người gọi cho mình mười mấy cuộc điện thoại. Từng có người gửi cho mình gần trăm tin sms. Họ quan tâm mình, muốn hỏi xem lúc đó mình có ổn hay không. Nhưng mình không trả lời.

Mình sợ hãi. Sợ những lời nói, sợ những câu chữ kia sẽ xé toạc lớp vỏ bọc của mình mất.

Và mình đặt mình ở nơi sâu hơn nỗi đau,

đáy của nỗi đau.

Có phải đáy của nỗi đau thì chính là không còn thương tổn?

Diệu Anh | Gửi từ group Hall of Dreamers