Em nghĩ gì khi nghĩ về hạnh phúc?

Ngày bé, em nằm dài trên chiếc sofa xem hoạt hình công chúa, tay ôm chú gấu bông mà em yêu nhất đợi ba về ăn tối. Mẹ lục đục tiếng xoong nồi trong bếp, mùi thơm nức mũi của món sườn chua ngọt lan ra khắp nhà, thi thoảng mẹ gọi với ra hỏi em vài câu vu vơ để xác định em còn ngoan ngoãn ở nhà.

Năm rưỡi chiều, tiếng xe quen thuộc vọng về từ ngõ cửa, em vội vã chạy ra đón ba vừa tan làm, nhảy lên ôm ba hạnh phúc, ba bế em vào nhà và miệng thì hỏi đủ thứ chuyện trên đời. Năm tháng em còn nhỏ bé trong vòng tay ba mẹ, kí ức đẹp nhất là những bữa cơm chiều ấm cúng như thế.

Tiểu học, em hãnh diện khoe với ba mẹ thành tích học tập đứng đầu lớp, được cô giáo khen nức nở và các bạn thì luôn hòa thuận đáng yêu. Em tham dự một cuộc thi ở trường rồi đạt giải Nhất, mọi người khen em thông minh biết bao, em cứ thế trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Bài tập Ngữ văn cô giáo yêu cầu, em viết rất nhiều, rất hay; bài Toán khó nhằn thầy giáo giảng hoài không hiểu, ba giảng qua vài lần em đã thông suốt, em từ đó coi ba như một người hùng của vũ trụ vì cái gì ba cũng có thể làm được.

Hạnh phúc của một cô bé tám tuổi gói gọn trong những điều giản đơn như thế.

Mười bảy tuổi, em đem trái tim non nớt trao tay cậu con trai cùng lớp, thật may mắn vì cậu ấy cũng thích em, rồi em từ từ có được tình yêu đầu đời một cách nhẹ nhàng và ngây ngô.

Em và cậu ấy thi vào cùng đột tuyển, mỗi buổi chiều tan học, cậu ấy sẽ đèo em đi vòng quanh phố phường, ghé lại những hàng quán thân quen cùng trà sữa và đồ ăn vặt, trò chuyện về đủ các vấn đề trên cuộc đời, từ việc sáng nay cô giáo mặc áo dài giống ngày hôm qua đến cả lịch sử thế giới.

Năm đó, hạnh phúc của em gói gọn trong chàng trai mặc sơ mi trắng cùng cốc trà sữa trân châu ở cửa hàng cuối phố.

Hai mươi tuổi, em đã là sinh viên năm thứ ba ở trường Đại học mà em mơ ước, cuộc sống sinh viên của em trôi qua đầy màu sắc và ồn ã. Chỉ là chàng trai mười bảy tuổi của em năm nào, giờ đã là của ai?

Nhiều năm trôi qua em vẫn chưa gặp được người nào khiến em rung động như thế, em chọn việc hoàn thiện bản thân và đợi chờ một người phù hợp, vào một ngày cũng phù hợp để yêu đương.

Những năm thanh xuân tươi trẻ, hạnh phúc của em mang tên nhiếp ảnh và văn chương, em tìm thấy niềm vui trong việc lưu lại khoảnh khắc qua từng khung ảnh, những trang viết đầy xúc cảm và những cuốn sách em yêu.

Vài năm sau, khi bạn bè đã có vài người mang thai đến đứa thứ hai, em cũng vừa vặn tìm được một chàng trai thích hợp để yêu đương nghiêm túc, đám cưới diễn ra ở thành phố em yêu, cùng với người em yêu và cũng yêu em.

Năm đó, hạnh phúc của em là gia đình nhỏ em vừa dựng nên, ở đó có người chồng ôn nhu cùng đứa trẻ bập bẹ nói cười.

Em nhận thức được mình cần trưởng thành và có trách nhiệm hơn, em chấp nhận từ bỏ đôi sneaker từng cùng em rong ruổi khắp mọi miền, lui về chăm lo cho gia đình bé nhỏ của mình, và cả công việc ổn định của em.

Đứa trẻ đáng yêu đã bắt đầu lớn lên, em chứng kiến sự phát triển của con qua từng ngày, cảm nhận được hạnh phúc của một người mẹ thiêng liêng đến chừng nào. Cuộc sống hôn nhân của em vẫn êm đềm như thế, không phải không có cãi vã, mà là sau những lần cãi vã đó, em và chồng trở nên tôn trọng và thấu hiểu nhau hơn.

Mỗi ngày em đều chuẩn bị những bữa cơm ngon, và chồng thì luôn trở về nhà đúng giờ. Em lại bắt gặp hình ảnh của mình ngày bé ở con gái em, con bé luôn ngoan ngoãn nằm trên sofa đợi ba về dùng bữa tối, em thì thỉnh thoảng lại gọi với ra vì sợ con bé chạy đi lung tung.

Chồng em không thích ăn cá, con gái và em cũng thế, vậy nên trong bữa ăn chả mấy khi xuất hiện đĩa cá nào cả. Trưởng thành rồi, hạnh phúc của em gói gọn trong gia đình bé nhỏ này, không cần quá giàu có hay ồn ào, chỉ cần vừa vặn yêu thương và ấm áp như vậy là đủ.

Em bình yên bước qua tuổi tứ tuần, một ngày đẹp trời em nhận ra con gái đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, và đầu tóc chồng em dần xuất hiện vài chỗ hoa râm.

Thời gian không chờ đợi ai, tuổi 50 cũng đến, rồi 60 vừa gõ cửa, con gái em lôi ra chiếc hộp giấy hình vuông ở góc tủ, trong đó là cả thanh xuân của em, có máy ảnh, vé xem phim, triển lãm và hòa nhạc, có cả nhiều tấm ảnh xinh đẹp.

Em bây giờ đã có thời gian nhiều hơn trước, chồng em bảo hãy cùng nhau đi du lịch, chụp ảnh và xem triển lãm như ngày xưa. Hạnh phúc của em lúc đó, là được tìm lại những ngày còn son trẻ, cùng với người em yêu.

Khi em đã trở thành một bà lão hấp hối bên giường bệnh, xung quanh là chồng, là con cháu và mọi người trong gia đình.

Trong khoảnh khắc gần đất xa trời, hình ảnh ngày bé lại hiện hữu trước mắt, em vẫn là một đứa trẻ nằm dài trên ghế sofa, mẹ vẫn lục đục trong bếp và ba thì vừa về tới cổng nhà. Tiếp đến là hình ảnh già nua của ba mẹ nhiều năm sau, họ mỉm cười hạnh phúc, và dắt tay em rời đi.

Hạnh phúc cuối cùng của em, là được cùng ba mẹ đến một thế giới khác, một cách thanh thản và bình yên nhất.

Năm dài tháng rộng, hạnh phúc của mỗi người được gói gọn trong nhiều khoảnh khắc khác nhau, ở những nơi khác nhau và cùng những người khác nhau, chung quy lại đều là những điều nhỏ nhoi khiến bản thân vui vẻ.

Em chọn cách chậm rãi chắt chiu từng thứ nhỏ nhặt xung quanh, trân trọng những người yêu thương em, tôn trọng cả bản thân em nữa. Bởi chỉ khi học được cách yêu bản thân, em mới có đủ khả năng và tư cách để có được hạnh phúc.

Huỳnh Diễm Ngọc Hân | Gửi từ group Hall of Dreamers