Đã từng có những tháng năm tôi mong mình có thể đến sớm hơn một chút. Như vậy, chiếc lá kẹp trong sách em sẽ do tôi đặt vào, những vui buồn tháng năm ấy tôi cùng em trải qua, người để lại dấu ấn đậm sâu trong trái tim em cũng là tôi.

Nhưng rồi, tôi lại cảm thấy sợ. Sợ rằng nếu gặp em quá sớm, khi em vẫn là em ngày cũ, khi tôi vẫn là tôi thuở thiếu thời, chúng ta sẽ giống như bao đôi tình nhân khác, gặp gỡ rồi quen biết, mến thương rồi chia ly.

Tôi sợ mình của vài năm trước, khi chưa đủ trưởng thành và vai chưa đủ rộng sẽ chẳng đủ mạnh mẽ để chở che cho em. Tôi sợ tôi khi còn niên thiếu, khi tính cách chưa được rèn giũa sẽ chẳng đủ bao dung và thấu hiểu, để ngồi cạnh em nghe em nói trong màn mưa. Tôi sợ tôi khi nào đó nào đủ ân cần và săn sóc, để đêm đông thức dậy đắp lại tấm chăn cho em.

Yêu là muốn dâng tặng em từng chút, từng chút sự tốt đẹp của thế gian, lẳng lặng dùng sự dịu dàng của bản thân để làm lành từng chút tổn thương em từng gánh chịu. Vậy nên, từng có những tháng năm tôi từng mong có thể gặp em sớm hơn một chút, như vậy có thể ở cạnh em dài lâu hơn.

Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng hiểu, được gặp em có bao giờ là muộn đâu. Khi em hai mươi tuổi, được gặp em thật tốt. Nhưng gặp được em vào năm tôi tám mươi tuổi cũng có sao. Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu yêu một người. Miễn là người đó là người xứng đáng. Miễn là đời này tôi đã gặp được em.

Năm hai mươi tuổi gặp được em, tôi sẽ giúp em chuyển nhà, mang vật nặng, sửa vòi nước. Năm tám mươi tuổi gặp được em, vậy phiền em đeo kính lão đọc sách cho tôi nghe, phiền em buổi sáng đẩy chiếc xe lăn tôi ngồi đưa tôi đi phơi nắng, đến khi mặt trời lên phiền em lại đẩy tôi về.

Lộ Hi Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers