Ai bán cho tôi một vé ngược thời gian
Ngược nắng mưa để tương phùng quá khứ
Ngày ấy sống và yêu bằng trái tim không do dự
Tuổi trẻ nhuộm hân hoan bằng hi vọng ngập trời

Những duyên phận của tôi cứ ghé đến và xa rời
Trong vài lần tiễn đưa tôi đã nghe tiếng lòng thắt lại
Nước mắt chực trào rơi vì không gì là mãi mãi
Nỗi đau cố chấp ở lại, nhường thanh xuân lặng lẽ bước qua

Bình minh hôm nay đã hong khô nước mắt nhạt nhòa
Nụ cười khẽ reo trên đôi môi sau tháng ngày son trẻ
Tôi đã cõng tin yêu đem rót đầy những tổn thương, sứt mẻ
Để lòng mình giờ đây ngào ngạt những an yên

Xin cúi đầu cảm ơn tất thảy những muộn phiền
Những ngổn ngang, những đong đầy hạnh phúc
Đã hội ngộ nhau, ngân vang nốt dạo đầu rồi cất lên điệp khúc
Của khoảnh khắc này đây, nơi hồi ức ngủ vùi

Nuối tiếc lắm phải không? Chúng ta chỉ có một cuộc đời
Sao có thể mua vé khứ hồi dạo chơi tuổi trẻ?
Lắng lại một giây, nghe trái tim nhắc khẽ
“Kỷ niệm chẳng mất đâu, chỉ là nghĩ đến mà chẳng thấy nhói lòng…”

Và giờ đây, giữa đại lộ của những đợi mong
Tôi can đảm bước đi, không một lần ngoảnh lại
Trên đôi tay gầy từng mệt nhoài vỗ về bao tê tái
Tấm vé đã mua, tôi nhẹ thả về với gió trời

Tôi phải sống đúng nghĩa một cuộc đời…

Phong Linh