Hoàng hôn buông lơi câu mảnh tình tôi vắt vẻo, gió động lao xao xô bước chân son nghiêng ngả xiêu vẹo bên hè, vừa chừng cho khói hương nghi ngút của cuộc tình tàn úa phảng phất, khiến lòng này lác đác tro buồn chạm dưới chân.

Gió thổi chiều nay lại lộng vào lòng, băng thông lên mắt ngày nối ngày cứ thế trôi đi, để lại đây chút gì cho mình cho người, bỏ lại đây cho đời vài vụn tình vỡ đôi, phân nhuyễn thành hạt li ti bay vào không trung tứ tán.

Tro bay rơi rơi nơi chiều tà phủ tối, xòe bàn tay, có gì ngoài vài ba đường chỉ quằn quện, có gì ngoài vài đoạn ký ức gãy đoạn, có gì ngoài làn da khô ráp sờn mòn. Có gì nữa đâu ngoài cuộc tình hương khói còn mùi nhang tàn quẩn quanh.

Guồng quay đưa tôi leo thang dàn trải trên nỗi đau xúc cảm khiến âm nhạc gọn gàng lưng lửng trong tai. l’un part l’autre reste vang lên buông cái rầu tỉ tê người, làm bản thể thả hồn lơi theo đoản tình ca âm ỉ.

Huýt sáo, ngân nga từng đoạn buồn thương tê tái, rũ lên bao tiếng lòng xa ngút ngàn mây. Tự hỏi rằng có buồn không trống rỗng dâng đầy mắt, có buồn không tí tách vài giọt rơi, buồn lắm không ngày liền ngày cứ trôi, phía trời thinh lặng nhòe mắt ai đượm sầu.

Ngước nhìn tầng trời yên ả như lời thỉnh cầu sau cuối. Xin cho tôi làm một sớm ban mai, nắng phủ đầu vài cành bóng chiếc. Xin cho tôi làm thông reo trước gió gửi biển trời lời ngỏ dại màu biêng biếc buồn tênh. Tôi tô màu cho từng lớp lòng xám xịt, hóa hoa lá ong bướm lượt là uốn lượn quanh vòng, dành tâm tư rót thả vào từng con chữ, nhờ mây trời kết tầng gửi đến em như lời chào hỏi sau cùng:

“Chào người tình bên trời nắng vàng ươm, chắc em nghĩ tôi hoài niệm lắm thay, có tình nào mà cứ mãi vấn vương, để giờ đây nhỏ giọt vài chữ vụn dại riêng mình.

Có khó gì đâu vài lời trên môi chưa tỏ, có khó gì đâu muốn nói mà ngập ngừng, có khó gì đâu ba tiếng tạm biệt người lưng chừng cổ. Bởi lẽ hạnh phúc tôi đây tựa mây trời nhàn nhạt lang thang, qua bao năm vẫn mải miết trôi không ngừng.

Ngược đường nắng tôi tìm về đoạn lòng đã lỡ. Kỷ niệm mùa hè dưới con đường trải đầy lá, có tôi và em bước chung đường ngắm nhìn nhau buông vài tiếng cười vui. Nhớ vòng xe cứ thế lăn bánh đều quay, chiều tan trường cùng người trên phố, mà giờ đây giọt sương tràn mi mắt, bóng nắng không còn rót ấm vào lòng ai.

Tôi với em mải miết rong ruổi từng đoạn thăng trầm qua bao mùa thay lá, để rồi những hôm bước đường nứt đôi tan vỡ, tôi mượn chiều tà giấu chút sầu vào lòng phố lặng yên, để giọt buồn rơi bao đợt thấm gọn dưới đất khô khan, khiến phố vắng buồn tênh một nỗi tiêu điều, bóng mây cũng trôi ngả cuối trời thinh lặng nhường bước tôi đi loạng choạng trên hè.

Mai sau về cỏ còn úa hay lá có xác xơ, mai sau về tầng trời có buông màu nắng, có ngả trước thềm hay soi từng ánh khẽ xuyên tim. Nào có biết đâu mai này bên hè đó dưới tầng mây xanh rợp, có chiếc lá lửng lơ bên trời, mượn mây buồn giấu nắng trên lưng, có giọt buồn dâng đầy khóe mắt, mượn màu mưa giấu nhẹm cuốn trôi đi.

Có khoảnh khắc sớm đã chia phôi, người với người song song chia nửa đôi đường, có hôm nay có mai này hay sau nữa, lá vẫn vậy, mây cũng thế, vẫn biếc xanh một màu. Dù mai sau về không ai chung bước nữa. Em là em, tôi mãi là tôi.

Nhịp đập vang vọng cả thinh không êm thơ vụn dại, tiếc thay rằng không cùng chung nhịp nữa.

Không sao đâu mà, thôi thì gửi đến em bên kia bầu trời, chúc em có một cuộc sống mới đẹp thay, chúc tôi bên này có niềm vui riêng mới. Chúng ta vẫn hạnh phúc chỉ là không cùng với nhau.”

Chiều tà buông cái bóng chập choạng tối hóa mây đen vần vũ xoáy sâu trí óc. Tích tắc chễnh nhịp trôi theo tiếng kim đồng hồ xoáy ngược, tích tắc, tích tắc, nhịp đập lặng thinh rã đoạn thành khúc vào không trung.

Hôm nay, tôi thở. Từng hơi khò khè dâng tràn từ lồng phổi rít ngược xuống đáy lòng nặng trĩu, cặn nhỏ li ti hóa thành kim tăm chích đầy tâm ngục xiềng xích. Hổn hển thống thét giữa khung trời lả lơi bồng bềnh, ký ức chảy từng dòng xoắn tít từ não xuống thượng vị. Nóng ran. Và. Cay xè.

Hạ Kỳ |Gửi từ group Hall of Dreamers