Lời mở đầu và kết thúc đều là…

Có một dạo, anh dừng hết những việc mình đang làm để đi ngắm bình minh hai lần mỗi sáng, một lần khi nó còn chưa xuất hiện và một lần khi nó đã ửng hồng, rọi lên mặt biển những màu sắc ấm áp, và có phần lạnh của sớm mai.

Những buổi sáng như vậy bầu trời thường rất êm, mây chưa kịp về đến và sương mù đã tan hơn, mặt nước trong vắt dù mang trên mình hơi thở của bình minh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy những đàn cá nhỏ bơi quanh ghềnh đá, đôi ốc níu nhau trên bờ cát vàng.

Có một dạo, anh đọc hết bộ truyện trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ từ khi mở mắt và tiếp tục đọc sang một cuốn sách với cùng vận tốc như thế, rồi chuyển sang một tập thơ, trước khi nhắm nghiền và bước vào giấc ngủ với những nhân vật được tạo nên bằng tưởng tượng và chữ viết.

Thật ra anh không chú tâm quá nhiều đến thời gian, anh chỉ muốn thử giới hạn của chính mình. Anh muốn biết một con người nếu đắm chìm vào những thú vui, thì cần bao lâu để thoát ra khỏi những quá khứ vây quanh trong đầu, dù trong ngắn hạn.

Có một dạo, anh lặp lại một bài nhạc và nghe liên tục trong những đêm không ngủ, một tháng trời qua đi trong nháy mắt và nó được chuyển đổi sang một bài khác, ngôn từ lặp lại và biến mất vào không khí, như bọt khí rời khỏi mặt nước biển.

Anh không thích bài nhạc ấy, chỉ muốn biết một người cần bao lâu để những lời nói ghé ngang đầu trở thành thứ thanh âm mà mình không thể tiếp nhận nữa, để hờ hững và quên mất nó đang hiện diện.

Anh không nhớ tên của bài hát, không nhớ lời nhạc, cũng không bận tâm người ca sĩ đó là ai.

Có một dạo, anh làm tất cả những điều ấy chỉ để quên đi em. Chúng mình đã nói gì trong lần cuối gặp mặt nếu không phải đánh cược với nhau rằng, người nào nhớ người kia trước thì sẽ mất một đời để quên, người còn lại sẽ không bận tâm thêm nữa.

Chúng mình đã nói gì trong mai này gặp mặt nếu không phải là cùng lướt qua rất nhanh và không ngoảnh lại, anh đã thua ván cược năm ấy mất rồi, đã chia bản thân làm đôi, một nói rằng hãy quay lại với cô ấy, một nói rằng hãy im lặng bỏ đi.

Nhưng lựa chọn cuối lại im lặng và không làm gì để cứu vãn. Cuối cùng, lời mở đầu và kết thúc đều là câu hỏi rằng mình liệu có thể làm bạn không, dù khác tâm thế, dù lần đầu ngập tràn hy vọng, dù lần cuối ngập tràn thương đau.

Hồi ức không thể chia đôi, câu chuyện của chung nhưng bí mật chỉ một người luôn giữ. Sau này bình minh vẫn êm, bài học trong cuốn sách vẫn mới, những bài hát nối tiếp ra đời.

Nhưng cả hai đều đã quên rồi, lựa chọn sau cùng chính là mình không quen biết nhau nữa, anh thua ván cược, em đưa câu hỏi. Chúng ta mỏi mệt với những ngọn núi cần đi qua.

Khi lời mở đầu và kết thúc đều là…

“xin lỗi,

liệu mình có thể làm bạn?”

mà thôi.

Shin | Gửi từ group Hall of Dreamers