Hay là mình thôi không nhắc về hạnh phúc?

Chúng mình cũng đi thêm được một quãng xa. Nếu em hiểu lời tôi rằng chúng mình đã cách nhau hơn về cả thời gian lẫn không gian, chẳng cần khoảng trống nào để có thể một mình.

Bởi nay đã có riêng một thế giới để tự do. Tự do khỏi tình yêu đã một thời xoay quanh hai người trẻ vốn không hiểu nhiều về đối phương, không hiểu nhiều về cuộc đời, về những bất-biến chắc chắn phải xuất hiện, những vòng lặp đẩy mình vào thẳm sâu.

Tự do là như vậy, em không phải ngóng trông đến sức khỏe của một ai cạnh em, không phải lo nghĩ nếu người ấy đã ba ngày chưa nhắn tin thăm hỏi. Và tôi cũng không phải nghĩ đến cảm xúc người còn lại những lần công việc chạm đến gót giày, nói lời thúc giục.

Mình đã không còn là trẻ con, vô lo vô nghĩ.

Mình đã không còn ở độ tuổi mặc định rằng sẽ luôn hạnh phúc, luôn vui vẻ và có thời gian cho ai kia. Em có biết hạnh phúc là từ của những người lớn không?

Vì những đứa trẻ sẽ không hỏi nhau chuyện có hạnh phúc hay không. Khi đám nhỏ dễ dàng tìm lấy hạnh phúc ở bất cứ đâu có thể, một buổi chiều mưa với những giọt bóng nước vỡ, một chú dế nghiêng người qua ngọn cỏ, một đàn chim đậu trên nóc nhà và gõ những tiếng lộp độp.

Còn chúng mình, hẳn đã thôi tìm kiếm hạnh phúc từ phía ngoài và chỉ mong mỏi ở những người còn lại xung quanh mình? Em có đang hạnh phúc không, có đang vui vẻ, đang thật sự tự do?

Vì nếu có, tôi cũng sẽ vui lây. Trên hành trình rời bỏ tuổi trẻ, chúng mình để lại rất nhiều thứ nơi đất cỏ, cả thứ hạnh phúc nhỏ nhặt khi là trẻ con. Địa cầu đã đi được một nửa quãng đường trong năm, tôi vẫn chưa kết thúc được một nửa nỗi nhớ về em trong thân tâm mình.

Vẫn chưa kết thúc được nỗi buồn khi nhìn những giọt bóng nước vỡ, tiếng lộp độp trên mái hiên cứ vậy vang lên hoài.

Như từ biệt,

như kết thúc một mai.

Minh Tuấn