Tình tính tang là tang tình.
Anh để tang tình mình, để tang những mảnh hồi ức mĩ lệ vỡ toang như tấm gương kia, để tang trái tim vốn đã chẳng còn nguyên vẹn, từng mảnh từng mảnh kí ức như cứa vào trái tim rỉ máu.
Cơn ho trào lên từ cuống họng, như muốn xé rách lồng ngực nhưng kì lạ thay anh lại chẳng hề thấy đau đớn, bởi còn nỗi đau nào lớn hơn việc em đã chẳng còn bên anh nữa?
Tất thảy những gì giữ anh còn sống, đã hóa tro tàn theo cát bụi cuốn trôi, và anh biết, những dịu dàng nơi đáy mắt, những vấn vương nơi đầu môi, những ấm áp vụn vỡ tựa nắng ngày đông sẽ chẳng bao giờ có thể chạm đến kẻ đã đánh mất tất cả, chạm đôi mắt đã nhấn chìm trong bóng đêm quá lâu, đến nỗi đôi mắt ấy đã lạc mất sắc màu mà em từng cố gắng gìn giữ.
Những câu chuyện thuộc về quá khứ, anh muốn thoát khỏi chúng, thoát khỏi những ráo hoảnh của trang kí ức đã úa màu, thoát khỏi những cơn ác mộng đêm đêm hành hạ tâm trí.
Nhưng anh nào làm được gì đâu em hỡi, khi những vết nứt cứ ngày một xuất hiện nhiều thêm trong tiềm thức, và dẫu anh có muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của những nỗi đau khó gọi tên này, thì chẳng có con đường nào giải thoát được cho anh hết, em ơi.
Anh đã từng tìm kiếm những xanh thẳm của cuộc đời mình, trong đôi mắt em xa xăm và diệu vợi hoặc chăng trong sự dịu dàng mà em mang tới nơi tâm hồn khô khan cằn cỗi này.
Cái chết đối với anh lúc này cũng thật xa xỉ, nhưng mà em ơi, nếu sống mà chẳng thấy ngày mai, thì sống để làm gì, em nhỉ? Cho dù anh cố níu hơi tàn, tay gom những mảnh tình vụn vỡ, nhưng cũng có để làm gì đâu hỡi em, ngoại trừ việc trái tim anh lại nhiều thêm vài ba vết xước.
Nhành hoa tàn em gửi lại nơi anh, hương thơm dường như vẫn quẩn quanh nơi chóp mũi, khiến anh khờ khạo lừa phỉnh bản thân mình rằng em vẫn gần bên. Bầu trời xanh thẳm như đôi mắt em, đôi mắt ấy tựa hồ chứa đựng cả thế giới, thế giới đã từng là của anh, đã từng là tất cả những gì anh khao khát.
Giờ em đi rồi, hồn anh trống một khoảng chênh chao. Chênh chao màu nắng, nghiêng nghiêng màu trời và khắc khoải của niềm đau.
Lời sau chót, em mới tròn mười bảy, chỉ là lệ chẳng hoen khóe mắt mà nụ cười cũng chẳng đọng lại đầu môi.
Mắt em màu xanh còn tim người màu đỏ
Hoa thì màu trắng còn tình mình thì chênh vênh
Hẹn gặp lại em vào một ngày trời đẹp, khi đôi mắt anh vẫn chưa lạc màu.
Lan Hương
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất