Mùa hạ là mùa yêu.

Kỳ lạ là khi thế giới chợt thiếu vắng hay có thêm một vài con người cô đơn khác thì cuộc sống vẫn cứ trôi, ngày qua ngày như thế.

Mùa hạ năm này không giống với hạ của vài năm trước. Còn nhớ trước kia, mùa nắng về mang đầy những âm thanh trong trẻo và ngọt ngào của tình yêu đôi lứa. Hạ của đôi ta hơn hẳn một mùa nắng ấm, mùa hạ là mùa yêu, là thời khắc mà ngày đêm tôi và em cùng trông đợi.

Tôi vẫn nhớ làn tóc của em khôn xiết. Nhớ cả nụ cười em xinh làm khuất rạng cả màu nắng. Tóc của em mềm mại và đẹp đẽ lắm, vậy nên đã lắm lần tôi khao khát được chạm vào làn tóc ấy xõa dài dưới tiết trời lộng gió.

Hay đôi khi chỉ ước được cùng em đi dạo dọc bờ cát trắng tinh, ăn cùng với em một que kem mát lạnh rồi cong đuôi mắt, hé môi cười.

Thế mà bây giờ, việc ngắm nhìn em cũng chỉ là giương đôi mắt, treo tâm hồn qua khung cửa sổ lạ.

Từ lúc mình chia ly, hạ đã ghé về hai lần qua ngưỡng cửa. Từ lúc mình cách biệt, chẳng biết bao nhiêu lần tôi vô định đi về khu phố nhà em, bao nhiêu lần nữa cứ vô thức nhìn đăm đăm vào một khung cửa đêm đêm đèn sáng.

Tôi biết, đôi tay này chẳng thể mang lại một hơi ấm trọn vẹn, rằng nhịp đập đôi tim dẫu đồng điệu nhưng vẫn chẳng thể đem lại niềm tin cho người.

Vậy nên ngày em bảo rời đi, tôi chỉ khẽ gật đầu, đôi môi câm lặng run rẩy chẳng đủ dũng khí thoát ra nửa lời nói, còn cõi lòng thì bận nhặt nhạnh những kỉ niệm vương vãi mà tự vỗ về.

Tình mình tan vỡ nhưng thế giới này vẫn cứ bất di bất dịch mà khắc hoạ thời gian. Từ đầu mùa, khi những tia nắng hạ khẽ khàng gõ cửa, tôi đã từng muốn chôn vùi bản thân dưới những mảnh đơn côi lầm lũi.

Muốn nhốt mình trong một nỗi niềm vẹn nguyên, hay ngủ một giấc thiên thu cho qua cả mùa nhớ.

Kể cả khi chẳng còn em bên cạnh thế giới vẫn luôn bận rộn mà xoay chuyển. Chỉ có ánh mắt tôi đã dần trống rỗng, cùng với mảnh hồn đã nguội lạnh từ bao giờ.

Chẳng biết từ lúc nào, việc về đến nhà cũng trở nên nặng nề đến thế. Từ bậc thang đến từng phòng ốc đều mang nỗi đượm buồn đến khó tả. Những nơi chốn tay từng đan tay vô thức in lại những nỗi nhớ đậm sâu.

Từng mảnh ghép kí ức cứ đều đặn quấn lấy tâm trí, nhưng qua hai mùa hạ chưa một lần tôi ghép được một bức tranh hoàn chỉnh, chưa một lần nắm giữ được mảnh ghép có cả tôi và em.

Trong căn phòng ký ức chật chội và trái tim ngày đêm nóng rát. Tôi cố ru mình vào một giấc ngủ, cố tìm đến một nơi bình yên để ngủ say, khát khao tìm thấy chúng ta trong một cơn mơ hư ảo.

Và rồi tôi mơ, mơ thấy em về dưới bóng dáng của một hạ cũ. Vẫn là bờ cát trắng chạy dài vô tận, nhưng gió chỉ dìu dịu thổi, chẳng đủ sức để nâng đỡ làn tóc em. Sóng biển cứ êm đềm cuốn mãi về nơi xa xăm.

Nắng cũng chẳng buồn tranh một nét rạng rỡ, em không cười đuôi mắt chẳng cong cong, nắng cũng chỉ vô định mà rọi dài trên mặt nước.

Tôi trông thấy em trong chiếc váy màu lam tinh khiết, đôi chân trắng muốt đi dọc bờ cát, len lỏi giữa từng đợt thuỷ triều. Em chẳng quay mặt về phía tôi, cứ hướng về đây một bóng lưng khắc khoải.

Tôi trông thấy em bước đi. Đôi chân em khẽ khàng nhẹ bước, em bước đi nhẹ như không, nhẹ nhàng như nước biển màu lam, như áng mây trời lạ. Như một cơn gió hạ, dịu nhẹ và thoang thoảng.

Tôi thấy đôi tay mình dang ra níu giữ nhưng chẳng được. Tận trong đáy lòng tôi có tia nắng đau đáu mang một màu cô đơn. Gió biển chợt ngừng thổi, sóng cũng ngừng đánh.

Tôi gượng mình gọi em, nhưng chẳng một tiếng đáp lời, chắc em không nghe thấy hoặc chẳng muốn đáp lời đấy thôi.

Khoảng không nơi tôi đứng trống rỗng, đau đớn. Thế rồi tôi tỉnh giấc.

Hít một hơi thật sâu và từ từ mở mắt, tôi cố ngăn không cho nước mắt chực trào. Chẳng tin rằng ngay cả trong một giấc mộng, tôi vẫn chẳng thể níu được tay em. Chẳng ngờ rằng ngay cả trong một mùa yêu đang kề cận, năm ấy tình mình cũng tan vỡ.

Tôi chợt thấy cô đơn quá đỗi, một mình lẻ bóng giữa lòng thành phố ngược xuôi. Em như mùa yêu năm nào đi mãi không trở lại, để riêng mình tôi giữ lấy màu buồn kỷ niệm, ôm lấy trái tim nhói đau gục chết trên những mảnh hoang tàn.

Amina | Gửi từ group Hall of Dreamers