Mùa lạnh chầm chậm gõ cửa, em vẫn đợi người xưa quay về.

Tháng Mười Một về trên niềm đau còn vương lại của ngày cũ, em nghe lòng hẫng những nhịp nhẹ tênh.

Sài Gòn không có mùa Đông như Hà Nội, thế nhưng lá vàng vẫn khẽ rơi trên phố, vô tình chạm phải trái tim em.

Em yêu mùa Đông như chính cái cách mà nó hữu ý khiến người ta xích lại gần nhau hơn mỗi khi trở trời. Cái mùa vừa khéo lại vừa hay. Mùa của những kẻ cô đơn được dịp đắm chìm với thế giới rất riêng của họ, và mùa của những người yêu nhau có thêm nhiều chiếc ôm siết chặt. Mùa mà bất cứ ai cũng đặc biệt để tâm đến từ những ngày Thu còn chưa xa.

Em đã luôn cho rằng, những khúc giao mùa luôn là thời gian đẹp nhất của mùa Đông. Khi ấy, gió khẽ khàng tràn vào thành phố, mùi gió thơm như mùi áo anh, trời trong xanh và không lạnh buốt.

Bầu không khí ấy quyện vào nhau như một thứ “gia vị” đặc trưng mà không trùng khớp với bất kì mùa nào trong năm. Em thấy hạnh phúc từ những điều nhỏ bé xung quanh, thấy mùi thơ căng đầy lồng ngực, thấy ấm áp từ tận đáy tim dù bản thân mình chịu lạnh rất kém.

Em hân hoan mỗi độ Đông về, cho đến một ngày, khúc giao mùa ấy mang theo những bi thương ngược dòng.

Em vẫn nhớ từng biến cố xảy đến vào mỗi điệp khúc giao mùa, cảm giác đớn đau, mất mát ấy luôn hiện rõ trong giấc mơ đêm. Gặp gỡ rồi chia ly, xin chào và tạm biệt. Có ai còn quay đầu nhìn lại muôn năm cũ, rằng có một kẻ vẫn cần mẫn khâu vá những vết sẹo chằng chịt đan xen trái tim?

Xuân Hạ Thu Đông, bốn mùa trôi đi rồi lặp lại, tâm còn chưa an mà sóng đã tràn bờ. Mực mới hằn vết cũ ngổn ngang, khúc giao mùa cũng không còn nên thơ như ngày chưa giông bão. Em từng sợ hãi, từng trốn chạy. Mãi đến khi gặp được tia nắng len lỏi, chầm chậm ủ ấp đôi bàn tay vốn đã lạnh căm mới khiến em vơi phần đau đớn.

Cuối cùng, bình minh cũng ló dạng sau đêm đen, có một người xuất hiện, là anh. Chính anh đã dạy cho em những bài học khắc cốt ghi tâm, dạy cho em biết mỉm cười trước nghịch cảnh dù đất trời vần xoay.

Năm tháng, em dần thấu cảm được những bi ai mà đời người phải gặp, dần bình an trước những ngày trái gió và khúc giao mùa sẽ lại vang những bản tình ca ngọt dịu. Lòng lại trào dâng xúc cảm khó tả thành lời, nhắm mắt và đợi chờ mùa Đông rõ nét

Tháng Mười Một và những niềm đau, hi vọng phía sau là bầu trời rạng rỡ.

Nguyễn Ngọc Như Thảo | Gửi từ group Hall of Dreamers