Ngày chờ, tháng nhớ, năm mong.

Em xa nhớ.

Anh viết bức thư này lúc đồng hồ vừa điểm hai giờ sáng, sẽ chẳng có tia nắng hạ nào vươn lên đâu vì giờ này những vạt nắng kia chắc vẫn đang chôn vùi thân mình trong hàng tá giấc ngủ. Mỗi anh còn thao thức thôi, chuyện thường của những kẻ ham mê công việc ấy mà.

Em này, nhanh thật nhỉ? Hai tuần nữa là tròn ba năm chúng mình yêu nhau đấy. Anh đang ngồi giữa một đống công việc dở dang, với tách trà nguội đã vơi dần một nửa, đột nhiên những kí ức về lần mình gặp nhau đầu tiên ánh lên nơi tiềm thức. Anh vừa nhấm nháp một ngụm trà vừa đăm chiêu nghĩ ngợi.

Suốt thời gian qua, có lẽ anh đã sống với hình tượng một gã vô tâm quái gở nào đó, công việc cuốn vào anh, anh vùi mình vào công việc. Anh cố trở nên bận rộn đến nỗi quên cả hôm nay là thứ mấy, anh cũng quên hẳn việc viết thư cho em.

Dấu yêu của anh chắc đã buồn thật nhiều. Xin lỗi em nhé, xin em đừng giận con người bạc bẽo này. Mà dẫu cho em đã dỗi, anh sẽ tặng em một que kẹo bông coi như là chuộc lỗi. Anh biết là em sẽ chẳng nhịn được khi thấy chúng đâu, những cây kẹo bông em ưa thích chúng ngọt ngào hệt dấu yêu của anh.

Lại xin lỗi em nếu bức thư này có đôi phần sến súa, vì lâu lắm rồi anh mới được tỏ bày mấy lời yêu đương. Chúng bạn bảo anh già cỗi lắm rồi, nhưng vẫn cứ sến như thời còn trai trẻ, ngại thật đấy!

Nhìn thấy em lần đầu tiên trên chuyến xe buýt cuối cùng của mùa đông lạnh lẽo và nhạt nhoà nắng. Lúc anh đang lê lết thân mình mà chen chúc giữa đám đông sau một ngày mệt nhoài vì công việc. Lần thứ hai, anh gặp em trong một cơn mưa đầu mùa xuân.

Ấn tượng mang theo cũng chẳng có gì đặc biệt. Khi ấy, em chỉ đơn thuần là người lạ mà anh đây là kẻ may mắn được chạm mặt đến đôi ba lần. Đơn thuần như một vị khách tha phương, anh tình cờ vụt qua, tình cờ ghi nhớ.

Nhưng thời gian sau này, nghiêm túc mà ngẫm lại. có lẽ anh đã yêu em từ dạo đó, bằng đôi mắt trong trẻo của em. Đôi mắt đượm buồn hễ mỗi khi cười lại đặc biệt trong trẻo.

Anh thích em cười tít cả mắt lại như thế, nhìn đâu cũng thấy mến thương.

Thế thôi, anh chẳng biết cuộc đời từ dạo ấy được đếm bằng bao nhiêu sự tình cờ nữa.

Cũng đã quá lâu rồi, anh không còn nhớ thời khắc mình đã gọi tên em ra sao, vài lời yêu đó được tỏ bày như thế nào. Những thứ còn đọng lại sau cả chỉ là tia nắng heo hắt cuối hạ, là em, là anh, là một mối tình bé xinh vừa chợt lóe lên giữa vũ trụ rộng lớn.

Em đừng trách cứ nếu anh viết những kỉ niệm chúng mình bằng đôi ba dòng ngắn củn. Anh đã bỏ văn chương từ lâu lắm rồi, quá lâu để có thể tìm lại mạch cảm xúc cũ. Anh đã sống một cuộc đời bình lặng và dịu êm thế này ngót mấy chục năm chẳng có em bên cạnh.

Nhưng mong em nhớ rằng từng kỉ niệm xâu chuỗi kia cứ thế lần lượt thấm đẫm vào từng mạch máu từ tim anh, tuần hoàn đi đến cả cơ thể này. Vậy nên sau này khi nào em quên thì anh sẽ lại nhắc cho em nhớ.

Rằng những kí ức về em, anh có muốn cũng chẳng thể nào làm được. Bởi, có cách nào để quên một việc đã trót nhớ hay sao? Người ta dạy anh nhiều cách để nhớ nhưng chẳng ai dạy anh cách để quên đi em cả, yêu dấu ạ.

Thôi nhé, nãy giờ anh đã nói dong dài lắm rồi, nói dài thế mà lại chẳng hay ho tí nào cả. Em đọc rồi thì cứ quên đi hay vứt tạm ở một xó xỉnh nào đó cũng được. Dẫu sao, viết đôi ba lời sến sẩm này cũng làm anh ngại ngùng lắm.

Ngày kỉ niệm ba năm anh sẽ chuẩn bị nến, hoa hay bất cứ thứ gì đó mà em thích. Mau về đây, về cùng anh. Mau về đây hôn lên mi mắt anh, hôn lên môi, lên má hoặc lên cả trái tim này, bất cứ nơi nào cũng được dẫu sao chúng cũng là của em cả rồi.

Từ một ngày hạ nắng gắt, thương em.

Amina | Gửi từ group Hall of Dreamers