“Khi anh khoác lên bộ âu phục, trở thành chú rể của người khác, em sẽ lặng yên không nhắc đến sự điên cuồng khi xưa nữa. Khi em mặc vào chiếc váy trắng, trở thành cô dâu của người khác, anh vẫn như xưa, vẫn là giấc mộng thuở ban đầu của em.”

Người ta thường nói tình yêu giữa người hâm mộ và thần tượng là loại tình cảm bi thương tột cùng.

Nhớ khi bé nhà chẳng dư giả, em thèm lắm bộ quần áo đắt đỏ nhưng không tài nào chạm tới được, cảm xúc ấy bây giờ bản thân lại nếm trải lần nữa khi đem lòng mình đặt nơi anh.

Gặp anh ở một nơi nào đó trong thành phố này, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần tây đơn giản, ấy thế mà nụ cười anh lại có sức hút mê hoặc kèm theo đôi mắt biết nói.

Giây phút ánh mắt anh chạm vào em, trái tim này bỗng loạn nhịp và em biết cô bé mười bảy tuổi đã yêu rồi.

Em tìm đủ mọi cách để biết về anh, từ sinh nhật, quê quán hay gia đình và nghiễm nhiên trở thành một người hâm mộ chân chính của anh vì chỉ như thế em mới có thể bày tỏ cảm xúc của mình cách quan minh chính đại.

Theo dõi anh suốt năm cuối cấp ba đến hết bốn năm đại học, đã bao lần đứng phía sau nhìn anh rời đi, bao lần từ phía dưới sân khấu dõi theo anh, bao lần lặng lẽ ở khoảng cách rất xa cùng khóc cùng cười với anh.

Chỉ thầm cầu mong sao được một lần chạm vào rồi lau đi vệt nước mắt ấy, một lần thôi cũng mãn nguyện rồi.

Năm năm trôi qua, cô bé hâm mộ vẫn một lòng hướng về anh, đợi chờ anh nhưng thời gian thì quá đỗi hấp tấp. Bên kia đường là đám cưới linh đình với biết bao nhiêu lời ca chúc phúc, hôm nay anh cưới.

Trên người em là chiếc đầm cô dâu mơ ước, tự nhủ rằng phải mặc trong lễ cưới của chúng ta dù biết đó là giấc mộng huyễn hoặc chính bản thân tạo nên. Trước mắt em hiện tại nhoè đi khi thấy anh hạnh phúc, thật lạ đáng lẽ em phải vui chứ.

Chiếc đầm khi bé em yêu thích bây giờ đã có thể mua được nhưng anh thì không giống như thế, suốt đời này dù em có trở thành người giàu có đến đâu cũng chẳng thể nắm được tay anh. Em không được may mắn như nữ chính trong phim nên dù đã thấy trăm ngàn dáng vẻ của anh đáng tiếc không thể thấy dáng vẻ anh yêu em.

Cuối cùng cũng đến ngày em phải buông bỏ tình cảm này, cố chấp bấy nhiêu thôi đủ rồi. Người con trai năm mười bảy tuổi của em hôm nay đã thuộc về một người khác.

Sau hôm nay, anh có một gia đình, có chăn ấm khi lạnh, có chén trà khi khát, có người chờ anh về vào mỗi tối, những điều em muốn làm cho anh rồi cũng có người giúp em.

Cầu mong cả đời anh được sống bình an, mọi chuyện đều suôn sẻ.

Chờ đến bây giờ ngón áp út của anh cũng đã sáng lấp lánh, em phải đi tìm chú rể cho riêng mình thôi. Tạm biệt anh, thanh xuân ngập tràn lời ca tiếng hát.

Từ nay về sau, anh sẽ không còn giữ vị trí đầu trong tim em nữa nhưng phía dưới khán đài ấy vẫn sẽ có hình ảnh một cô bé lặng im nhìn anh, lặng im nói câu cảm ơn anh.

Không quan tâm người ta nhìn em kì lạ như thế nào, không quan tâm anh có nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của em hay không.

“Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất, yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc”.

Ngày ấy trong biển người mà gặp được anh.

Bây giờ đem anh trả về nơi biển người.

安安 | Gửi từ group Hall of Dreamers