Tôi thích lời lẽ hoa mĩ, tha thiết và chân thành. Những thứ vốn dĩ chỉ có trên phim ảnh và âm nhạc, đẹp đẽ mà đau lòng. Thành phố vận hành như một máy nghiền khổng lồ, những thứ như vậy đều rơi vào đó, bị cán nát vụn cho đến khi tất cả hình hài đều tan biến.

Điều còn sót lại sau một cuộc khủng hoảng chỉ là tiếng thở dài đau đáu, tiếng lặng thinh tái tê lòng người bằng thanh âm sắc lẻm, nghe thật thương đau.

Sau tất cả, con người bắt đầu dùng lời lẽ để dối lừa nhau trong tháng ngày dài vô tận.

Tôi thích gam màu thuần khiết và tinh trong. Xanh ngọc hoặc hồng đào chẳng hạn, những màu như áng mây trời và dịu nhẹ như quả bơ thơm lừng. Tủ đồ tôi cũng toàn chất chứa những màu như thế.

Thú thật thì tôi cũng chả biết mình thích mấy cái màu đó từ khi nào, chỉ là rất dễ chịu mỗi khi được ngắm nhìn.

Tôi nghe người đời nói nhiều về màu hoài niệm thương tiếc, màu tang tóc thê lương. Những lời lẽ đó làm tôi có chút hụt hẫng. Tại sao chúng ta cứ phải sống một cuộc đời vô nghĩa mang màu tàn tro, u uất như thế?

Tôi biết rằng không dễ gì để bạn tô điểm sắc màu hạnh phúc trong đời mình, vì đời không như là mơ, đời không phải màu hồng, đời không phải cuốn phim cho bạn biết trước kịch bản.

Tôi thích nghe đủ loại nhạc, đủ thứ thể loại. Từ Việt, Anh, Pháp, Nhật, Hàn, Trung. Từ Pop, Indie, Acoustic, Ballad, Lofi, Rap, Trịnh, Hoà Tấu hoặc thậm chí ba cái tiếng đàn phát ra từ Piano hay Guitar cũng đủ làm tôi mê mẩn.

Trừ khi hay thì tôi mới nghe dài lâu, vốn dĩ tôi cũng không phải một người cảm nhạc tốt.

Thật đúng khi cho rằng âm nhạc là một đặc ân từ những sáng tác tài hoa mà chủ nhân nó đem lại. Âm nhạc là thể nghiệm của vô vàn vị thức uống, hàng trăm ngàn nghìn loại món ăn độc đáo. Gọi như thế bởi lẽ mỗi chúng ta đều có cảm nhận riêng về nhạc, không thể đếm sao cho xuể.

Nhạc cũng là một liều thuốc bổ giúp con người xoa dịu đi nỗi đau.

Tôi thích mùa hạ, à không, phải gọi là yêu mới đúng nhỉ? Có lẽ mùa hạ mà tôi yêu suốt mấy mùa hoa nở chưa bao giờ làm tôi thấy hối tiếc. Và khi nhắc đến mùa hạ, tôi đành bất lực trước hàng vạn ngôn từ để diễn tả cảm xúc về nó.

Những xúc cảm và mớ ngổn ngang tôi cất giấu trong tận đáy tim chưa bao giờ kể ai. Chỉ riêng mỗi mùa hạ của tôi cảm nhận và thấu hiểu được.

Đã ba năm trôi qua, giọt buồn chấp niệm về mùa hạ ngày xưa không còn khiến tôi day dứt nữa. Người ta không thích những oi nồng tháng hạ, bởi nó gay gắt và khó chịu với cơn mưa rào đầu mùa.

Tôi lại vì một ý niệm khác mà đem lòng yêu mùa hạ, một suy nghĩ tôi chưa bao giờ thấu được khi còn là đứa trẻ tiểu học.

Tôi thích câu “Mùa hạ mà anh yêu nhất là mùa hạ mà em đi qua…”

Chẳng hiểu vì sao, tôi nghĩ câu trả lời là vì sao của tất cả vì sao. Một trăm ngày hạ qua đi trong tôi từ ba năm trước giờ chỉ còn màu hoài niệm khắc khoải. Có lẽ tôi không còn buồn, không còn tiếc nuối, tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng cùng lắm thì đau buồn một thời gian, sau này không nhớ đến nữa.

Tôi thích một người, vừa mong họ biết, vừa mong lại không biết. Trí nhớ tôi không tốt, có lẽ vì mùa hạ qua đi quá đỗi mất mát, nó khiến tôi chẳng còn tha thiết nhớ về bất cứ điều gì đau buồn nữa.

Trong những đêm khuya quạnh quẽ và cô độc, tôi cố mở toang, lục tung mảnh ký ức để ghép chúng lại thành bức tranh nguyên vẹn, về những con người đã qua đi trong tôi một cách vô tiềm thức.

Nhưng chẳng hiểu sao lại không thu về được gì cả, tất cả chỉ vỏn vẹn là mơ hồ. Và người đó, họ cũng như thế. Thật mơ hồ.

Tôi thích, thích nhiều thứ, nhiều thứ tôi thích có thể chạm tới, nhưng nhiều thứ thì không.

Sau cùng giữa hàng vạn nuối tiếc, tôi vẫn muốn nói với người:

“Giá chi, em gặp anh sớm hơn…”

Minh Thư | Gửi từ group Hall of Dreamers