Đâu đó trong biển chữ mà tôi từng lướt qua, tôi nhớ có một câu thế này của Aristotle: “Nếu chuyện không diễn ra như ta ước, ta nên ước chúng như chúng diễn ra”.

Phải chăng ngày mà ai đó bước vào cuộc đời mình rồi sau đó bước ra, cũng chính là lúc bản thân cố chấp ước ao có thể thay đổi khoảnh khắc nào đó trong quá khứ để níu cánh tay họ ở lại. Ta ôm cả trời kỷ niệm cùng nỗi tiếc nuối, để cuối cùng đành chọn cách buông tay vì nhận ra ánh mắt kia đã thôi thiết tha ngoái nhìn ta như đã từng.

Như những bản nhạc nằm lặng yên trên phím dương cầm chờ ai đó nhẹ nhàng ghé qua rồi lật mở, trái tim ta cũng mặc nhiên nằm nơi ngực trái, vào một ngày không hẹn trước, bỗng nghe tiếng bước chân ai khe khẽ bước vào.

Kể từ giây phút này, bản nhạc kia chầm chậm, uyển chuyển ngân lên những nốt thăng trầm, bay bổng, còn trái tim ta bấy lâu vốn câm lặng, giờ đây bỗng vang vọng những nhịp đập vượt khỏi quy luật thông thường.

Khoảnh khắc ấy, dù cố gắng dối lòng đến đâu, ta nhận ra mình chẳng kịp khước từ sự hiện diện của họ trong cuộc đời mình nữa.

Đôi lúc cuộc đời này dịu dàng với ta quá thể, đến mức ta vô thức ngờ vực hạnh phúc của chính mình. Vào lúc trái tim còn chưa sẵn sàng hé mở, bỗng yêu thương ở đâu lại len lỏi tiến vào, hân hoan tìm nơi trú ngụ.

Cũng có khi vết thương lòng chưa kịp được hong khô, vừa hay những ấm áp mà người kia trao đến lại vẹn nguyên một cái ôm, nhiệt thành vừa đủ để ta dũng cảm quên đi đớn đau đang còn rỉ máu.

Vũ trụ mang hai con người xa lạ lại gần nhau, cho họ thỏa thích vun vén những điều đẹp đẽ nhất của thuở thiếu thời nhiều hoài bão và ước mơ. Hai mái đầu đã vô vàn lần lặng lẽ tựa vào nhau, cùng cười, cùng khóc, cùng bình yên đan tay băng qua từng con phố, cùng lặng im lắng nghe những buồn vui của cuộc đời.

Dù ngày nắng xanh hay ngày giông bão, chỉ cần biết người kia vẫn đang kề bên thì mỗi phút giây trôi qua đều đẹp đẽ đến nao lòng.

Ta chợt quên mất rằng người xướng lên bản tình ca bên phím đàn năm xưa đã đôi lần vụng về với những nốt chênh vênh, tiếng hát ngân lên đôi khi bỗng nín bặt vì loay hoay bởi những nốt thăng trầm chẳng chịu ngoan ngoãn nhịp nhàng với nhau.

Vì đây là một bản nhạc không chút thân quen, chỉ tình cờ được vang vọng vào thời khắc trái tim người kia đong đầy háo hức.

Thì ra dù đang ngụp lặn giữa những cảm xúc đẹp đẽ của chính mình, chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ lần đầu tập yêu. Những giận hờn vô cớ, những tin nhắn chẳng có hồi âm, những lời giãi bày còn ngổn ngang chưa cam tâm vì nhận ra ta không hiểu rõ về nhau như đã từng ngộ nhận.

Bản tình ca năm xưa sau trăm lần lỡ nhịp, cuối cùng cũng hòa quyện đến ngỡ ngàng. Ấy vậy mà chúng ta, dù đi với nhau một đoạn đường dài như thế, cũng chỉ để nói với nhau lời tạm biệt.

Ta đâu thể biết khúc ca kia vút lên niềm hân hoan hay nhuốm màu u uất nếu chưa đánh cược lật nó ra xem, cũng như chẳng thể viết được cái kết cho đoạn tình cảm nồng nhiệt này nếu chưa từng một lần cho nó cơ hội được trỗi dậy trong lòng.

Chỉ tiếc rằng cuộc đời luôn có những ngoại lệ buộc ta phải đớn đau thừa nhận: Khúc ca mà ta nhớ nhất lại là khúc ca của sự biệt ly, người mà đến cả trong mơ khiến ta thổn thức lại là người đã không còn nắm tay mình nữa.

Người đã hát bản tình ca bằng tất thảy sự chân thành nơi huyết quản, đến một lúc nào đó cũng chẳng còn nhớ rõ ca từ mà mình từng xướng lên. Người ấy có thể không nhớ mình từng cất tiếng ca bao nhiêu lần nhưng lại mặc nhiên hiểu rằng giai điệu năm xưa đã vô thức tan vào dòng máu ấm nóng, âm ỉ chảy về tim.

Sau những lần hoài niệm quá khứ, chấp nhận việc ai đó đã thật sự không còn tồn tại trong cuộc sống của mình, ta lại cố chấp ước ao những điều mà bản thân biết rõ là không thể. “Thật tốt để gặp được một người, nhưng giá như chưa từng gặp thì tốt hơn” là điều ước vừa ngốc nghếch vừa xót xa.

Như người nghệ sĩ đang mang trong mình giai điệu chảy tràn trong từng ngóc ngách của trái tim, ta đâu thể nhẫn tâm gạt phăng đi đoạn nhân duyên bao năm qua đã rạo rực chứng kiến một thanh xuân nồng nhiệt cùng người.

Tuổi trẻ mà mỗi người đã và đang đi qua, có những bài tình ca một khi ngân lên sẽ đượm màu ly biệt, có những người mà ta gặp gỡ chỉ để cùng nhau tiếc nuối đoạn duyên phận chẳng vẹn toàn.

Chỉ mong sao, trong vạn lần ước ao để vỗ về trái tim xước trầy, vụn vỡ, ta sẽ hơn một lần cúi đầu nói lời cảm ơn chính mình vì đã từng can đảm đón lấy yêu thương và thanh thản tiễn biệt một bóng hình…

Phong Linh