“The only thing more unthinkable than leaving was staying; the only thing more impossible than staying was leaving.” – Điều duy nhất khó có thể tưởng tượng hơn việc ra đi đó là ở lại, điều duy nhất khó có thể xảy ra hơn việc ở lại đó là ra đi.

Là bộ phim được chuyển thể từ cuốn hồi kí cùng tên nổi tiếng của tác giả Elizabeth Gilberts, Eat Pray Love như một cơn gió thổi mát ngày hè nóng nực, như một nốt thẳng giữa một bản tình ca trầm buồn, như một tia sáng cuối con đường hầm.

Bộ phim xoay quanh cuộc sống của Liz (do nữ diễn viên Julia Roberts thủ vai), một người phụ nữ thành công trong xã hội Mỹ hiện đại, tưởng chừng như có tất cả, từ sự nghiệp đến hôn nhân, và cả sự tự do mà mọi người phụ nữ đều khao khát ngưỡng mộ.

Nhưng thực sự Liz có hạnh phúc với những thứ cô đang có hay không và hành trình đi tìm kiếm những cái chân thật nhất đã được truyền tải một cách xuất sắc thông qua bộ phim Eat Pray Love.

Liz đạp xe trong Eat, Pray, Love
Có lẽ vì đây là một bộ phim nổi tiếng, nên tôi sẽ không nói quá nhiều về nội dung của nó, mà sẽ nói về những suy nghĩ còn lại trong tôi khi xem hết bộ phim này.

Theo tôi, đây không phải là một bộ phim dành cho mọi lứa tuổi, mà là bộ phim dành cho những người đã từng đi qua tình yêu, hoặc đã từng trải qua những cảm giác sụp đổ, hụt hẫng, thất vọng, về cả tình yêu và cuộc sống, khi mà mọi thứ trở nên mất cân bằng đến nỗi chỉ muốn vứt bỏ và chạy trốn.

Và đó chính là Liz, cô đã chọn từ bỏ công việc nhà văn nổi tiếng cùng người chồng vừa kết hôn được hai năm. Và đó cũng chính là Liz, chợt nhận ra tình cảm giữa cô và David diễn ra thật chóng vánh, đến nỗi khi thật sự bước vào cuộc sống của anh, cô lại một lần nữa muốn chạy trốn.

Tôi cảm nhận được sự chới với, cảm giác vừa muốn có một ai đó ở bên để yêu, để tin, và vừa muốn được tự do, không muốn bị ràng buộc.

Tôi không trách Liz, vì tôi thấy được tuổi trẻ nhiệt huyết trong cô, sự khao khát tự do, đam mê yêu đương cháy bỏng và nỗi sợ mất đi tất cả, tất cả những thứ này hoà quyện lại và biến Liz trở nên hoài nghi mọi thứ, và cô quyết định thêm một lần nữa ra đi, đến với hành trình “Eat, Pray, Love” của mình.

Liz đã bắt đầu cuộc hành trình của mình với Ý, đất nước của sự lãng mạn và hào hoa, của cốc cà phê capuccino nóng hổi thêm hai cái bánh Napoleons mà Liz đã chen lấn trong dòng người để mua được.

Đó là Ý, nơi Liz gặp gỡ những người bạn mới ở tiệm cắt tóc, khi họ than phiền về lối sống thực dụng quá mức của người Mỹ, nơi họ dạy cô về “vẻ đẹp của việc không làm gì”, nơi những tiếng cười rộn rã khắp những con hẻm, nơi người ta được sống thật với lòng mình.

Và tôi đã cực kì ấn tượng bởi chi tiết khi cô bạn của Liz không dám ăn chiếc Pizza nóng hổi ngon lành trong sự tần ngần vì lo lắng việc tăng cân, không còn có thể mặc vừa chiếc quần jean nữa. Tôi nhớ lúc đó Liz đã nhìn vào cô bạn mình và nói rằng “hãy đi mua một chiếc quần lớn hơn”.

Ngay lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự ngỡ ngàng xen lẫn sung sướng của cô gái kia, có lẽ cô ấy đã không ngờ Liz không chê bai cô mà cùng cô tìm cách giải quyết vấn đề ấy.


Tôi cũng chợt như nhìn thấy bản thân mình trong đoạn phim ấy, đó là tôi khi luôn lắc đầu nguầy nguậy trước món mì ống yêu thích vì mặc cảm sợ béo, sợ bị mọi người dè bỉu cơ thể mình.

Khi xem đoạn phim này, tôi đã như tự khai sáng lòng mình, và tôi đã tự hỏi tại sao tôi không thể khiến bản thân mình vui vẻ một chút, tại sao tôi lại chọn sống như vậy? Giờ thì tôi sẽ sống cho mình, yêu bản thân mình hơn một chút, trước khi tôi bắt đầu biết yêu ai.

Hành trình tiếp theo, Liz đã dành “Pray” cho Ấn Độ, nơi những lề thói nghiêm khắc được áp dụng, nơi Liz bước vào đời sống khổ hạnh ở một tu viện, nơi Liz tìm kiếm sự tĩnh lặng trong tâm hồn trở lại.

Những thước phim về cuộc sống nhếch nhác bên cạnh bãi rác hay đường ray xe lửa của những đứa trẻ nghèo đối lập với những con đường lát gạch nhẵn bóng hào hoa ở Ý đã tạo ra những gam màu tương phản, trở thành điểm nhấn sống động cho bộ phim.

“Ruin is a gift. Ruin is the road to transformation” – sự tan vỡ là một món quà. Sự tan vỡ là con đường dẫn dắt ta thay đổi.

Liz, một nhà văn nổi tiếng, một công dân Mỹ hiện đại, người phụ nữ trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, một mối tình chóng vánh, cô mang theo một trái tim đầy vết xước nhưng vẫn luôn khao khát tình yêu đến với Bali.

Liz đã dành “Love” cho Bali, nơi cô gặp Felipe, nơi hai tâm hồn đồng điệu, nơi cô đã cho Felipe một cơ hội để bước vào trái tim đầy mảnh vỡ của cô, cũng như tự cho bản thân mình một cơ hội, để lại được yêu và được sống đúng với khao khát hạnh phúc cháy bỏng bên trong cô.

Tình yêu có muôn hình vạn trạng, là thứ có thể nâng chúng ta lên cao với những cảm xúc, cũng như có quyền năng không tưởng nhấn chìm ta trong thống khổ. Nhưng như thầy tu Ketut đã nói với Liz trong bộ phim rằng, “To lose balance sometimes for love is part of living a balanced life”, đôi khi chúng ta vì tình yêu mà đánh mất đi sự cân bằng cũng chính là một phần của việc cân bằng trong cuộc sống này.

Con người là một giống loại luôn lo sợ về sự thiếu an toàn, vì thế chúng ta luôn cố gắng kiểm soát mọi thứ trong trạng thái cân bằng nhất có thể, kể cả tình yêu. Trong hành trình cuộc đời của mình, Liz đã luôn cố gắng muốn khống chế mọi thứ, có thể là cô đã tham lam khi vừa khao khát tình yêu và vừa khao khát tự do, có thể là cô đã phạm sai lầm khi không thể nào dung hoà được bản thân mình trong tình yêu. Đó là sai lầm mà hầu hết chúng ta đều mắc phải.

Giá như chúng ta có thể nhận ra rằng thật ra chỉ là mình chưa đủ trưởng thành và bao dung cho người bên cạnh. Chúng ta đã quá vội vàng trong việc phán xét người khác mà không hề để ý rằng mình cũng còn có quá nhiều sai sót để rồi những cuộc tình dần trôi vào quên lãng.

Như tôi đã nói, “Eat Pray Love” là bộ phim có tính chọn lọc, vì nó truyền tải những thông điệp rất “đắt”, về tình yêu, tình bạn và những giá trị cuộc sống. Như Liz đã nói, “This is a good sign, having a broken heart. It means we have tried for something”. Vì ít ra rằng để sở hữu một trái tim vỡ tan, có nghĩa rằng chúng ta đã từng thật sự cố gắng vì thứ gì đó.

Thế nên rằng, hãy cứ yêu đi khi chúng ta còn có thể, khi mà trái tim bạn còn ngập tràn khao khát muốn yêu và được yêu, và hãy cứ yêu đi, khi bạn đã thực sự sẵn sàng, đừng hoài nghi tình yêu, nhé. 

Ngọc Trinh