Anh tôi đã ngoài ba mươi, là một người đàn ông không còn trẻ. Khi bạn bè đồng trang lứa có người đã lấy vợ sinh con, mái đầu nhiều người đôi khi đã được pha bởi hai màu tóc, anh thì vẫn mãi như thế, khi nào cũng một mình.
Trong con mắt thế gian, hơn nửa đời người anh hệt như một kẻ lập dị, hầu như chẳng có lấy một mối tình. Chẳng một ai biết được anh đã yêu, thậm chí còn yêu say đắm.
Vào một chiều mưa tầm tã cách đây không lâu, tôi trông thấy tấm ảnh chị rơi ra từ cuốn sách yêu thích của anh. Dạo ấy đôi mắt anh đong đầy mộng mơ như một kẻ đang trải qua tình đầu. Anh bảo với tôi rằng không phải anh chưa từng yêu mà là đang tìm kiếm một người thật vừa vặn. Một người anh yêu, và người đó cũng yêu anh thật nhiều.
Thế rồi ít lâu sau trông anh lại u sầu. Có đêm sương đã giăng đầy ngõ phố mà anh vẫn lặng lẽ ngoài ban công với khuôn mặt ủ dột. Điếu thuốc lá đều đặn được châm sáng trên đôi môi khô khốc dẫu trước giờ anh vẫn rõ nó độc hại đến nhường nào.
Anh ôm chặt cuốn sách trong lòng với vẻ buồn tủi. Vẫn là đôi trang giấy ấy nhưng chẳng còn dấu vết của bức ảnh kia, còn đâu một hình bóng làm anh bất giác mỉm cười?
Chắc rằng anh lại tổn thương bởi tình không trọn vẹn, suốt hành trình dai dẳng ấy có lẽ chưa một ai yêu anh thật nhiều như anh vẫn nghĩ.
Chẳng có cách nào thay đổi, anh và người anh thương rẽ sang hai ngả đường khác. Đôi lần tôi thấy anh cố níu lại một chút hơi ấm từ mối tình cũ nhưng biết tìm đâu một thứ keo sơn có thể hàn gắn được một sợi tình đã đứt lìa. Và rồi anh buông bỏ, lại một lần nữa cô đơn.
Tôi đã nhiều lần đặt cho anh câu hỏi rằng nhỡ cả đời này mãi không tìm được đúng người thì sao? Không đúng người thì lại đi tiếp, cả đường đời dài như thế, năm châu bốn bể xa tít tắp, anh ấy bảo chẳng sợ cô đơn. Anh không tin rằng trong tình yêu có ngõ cụt.
Khi trái tim chưa kịp ngủ vùi giữa dòng thời gian lạnh lẽo, khi cuộc đời chưa kết thúc bằng dấu chấm cuối cùng thì anh vẫn một lòng tin tưởng, một lòng khao khát tình yêu.
Trước đây tôi từng nghĩ thật ngớ ngẩn nếu có ai đó tin tưởng tuyệt đối vào thứ tình cảm nay đổi mai dời, đến tận bây giờ mới hiểu rằng sự tin tưởng đó hoá ra lại là một loại dũng khí. Dũng khí lớn lên bằng cảm xúc, bằng cả những lần tổn thương.
Giữa guồng quay tất bật của cuộc đời, mong cho dũng khí trong tim mỗi người không hao mòn theo năm tháng, mong thời gian không làm mất đi những khao khát yêu đương. Để rồi khi tình yêu lại tìm đến, cõi lòng ta thôi chật chội vì quá khứ, yên tâm bước tiếp chặng đường dài.
Kim Thoa
Kim Thoa
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất