“Mình chỉ muốn nói với cậu rằng mình đã hạnh phúc trong những tháng ngày chúng ta bên nhau, rằng mình chưa bao giờ hạnh phúc như thế, và mình biết mình sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc như vậy nữa.”
Đừng tự dối mình có tựa gốc tiếng Pháp là “Arrête avec tes mensonges”, nó là cuốn tiểu thuyết mang màu sắc hồi ký của Philippe Besson. Đừng tự dối mình xoay quanh tình yêu của hai nhân vật là hai cậu thiếu niên trẻ tuổi Philippe và Thomas.
Một tiểu thuyết không dài, bản dịch tiếng Việt chỉ vỏn vẹn 200 trang nhưng lại là một trong những cuốn tiểu thuyết để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc về tình yêu đồng giới.
Cuốn sách đã thành công khi khắc họa được chân thực về xã hội Châu Âu những năm 80 của Thế kỷ XX khi LGBT vẫn là một vấn đề nhạy cảm và chưa được cảm thông như hiện tại.
“Tôi nghĩ rằng tuổi trẻ thường không có sự gắn bó, không có ý niệm về nghĩa vụ. Tuy nhiên, những người trẻ ấy gặp nhau. Xích lại gần nhau.”
Như có một lực hút lạ kỳ nào đó, Thomas và Philippe đã để ý tới nhau, tìm đến nhau, rồi yêu nhau nhưng vào thời điểm đó, trước những lo toan về định kiến xã hội và cái nhìn của người khác, họ sợ hãi và giấu giếm.
Bên cạnh những nỗi sợ ấy, những người đồng tính nam còn phải đối diện với một nỗi sợ khác mang tên “Căn bệnh thế kỷ” (quan hệ tình dục đồng tính nam có nguy cơ nhiễm HIV/AIDS cao nhất), thậm chí đây còn là căn bệnh được biết đến dưới cái tên “Bệnh ung thư của người đồng tính nam”.
Đứng trước tình yêu trẻ tuổi và cuộc sống đầy rẫy khắc nghiệt, họ phải đứng giữa ngã ba đường với hai lựa chọn hoặc là sống cuộc đời đúng nghĩa hoặc giấu nhẹm để sống một cuộc đời như gia đình và xã hội kỳ vọng.
Hai chàng trai trẻ đã có hai lựa chọn khác nhau, Philippe chọn sống là chính mình và vươn xa hơn với những trải nghiệm mới. Thomas lại sống dưới lớp vỏ bọc của một người bình thường, lấy vợ sinh con, sống một cuộc đời yên vị.
“Đến cuối cùng, anh ấy cũng sẽ che giấu con người mình suốt cả đời. Cho dù anh đã bỏ đi thật xa, cho dù đã có tham vọng sống một kiếp tồn tại mới, anh vẫn lại đối diện với những bản tính của anh, nỗi hổ thẹn của anh.”
Và cuốn tiểu thuyết sẽ đưa chúng ta tới một kết thúc, cho những người dám sống là chính mình và cho những người luôn chỉ sống trong kỳ vọng, lo lắng trước cái nhìn của người khác. Đến cuối cùng kẻ nào mới là kẻ hạnh phúc?
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được một câu trả lời chắc chắn vì lựa chọn và hành trình đi theo lựa chọn đó đều cần nhiều quyết tâm, có chăng cũng chỉ là câu trả lời cho câu hỏi ai sẽ an yên để bình thản nhìn về quá khứ với nụ cười trên môi.
Còn bạn, bạn sẽ lựa chọn như Phillippe hay như Thomas?
Thùy Dương
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất