Vẫn Còn Kịp của Hà Cảnh là một quyển tùy bút nói về thanh xuân được xuất bản lần đầu năm 2016 và cho đến nay, độc giả vẫn còn dành cho cuốn sách rất nhiều sự yêu mến.
Vẫn Còn Kịp thực chất là một tác phẩm tập hợp những câu chuyện ngắn về chính cuộc đời của Hà Cảnh cùng những người bạn đáng quý bên cạnh anh. Những mẩu chuyện nhỏ ấy tựa như lời khuyên cũng tựa như những lời nói tâm tình, an ủi và động viên người đọc tiến về phía trước.
Hà Cảnh cùng câu chuyện về chàng trai đa tài được yêu mến nhất nhì màn ảnh Hoa ngữ
Sinh năm 1974 tại thành phố Hồ Nam ở Trung quốc, Hà Cảnh được biết đến như một người nghệ sĩ nổi tiếng và được yêu thích nhất tại đất nước này. Trong giới giải trí, rất nhiều nghệ sĩ khác có mối quan hệ thân thiết với Hà Cảnh, thậm chí còn thường xuyên gọi anh với tên thân mật là Thầy Hà.
Cái tên ấy ra đời vì trước khi bén duyên cùng màn ảnh với vai trò là người dẫn chương trình, anh từng là giảng viên dạy ngôn ngữ Ả Rập tại trường ngoại ngữ Bắc Kinh.
Bên cạnh đó, việc các nghệ sĩ thường gọi anh là Thầy Hà còn do sự kính trọng của họ dành cho chàng trai tài năng và tử tế này. Vào năm 2017, Hà Cảnh chính thức được kỷ lục Guinness công nhận là nam nghệ sĩ có nhiều lượt theo dõi nhất trên weibo với tám mươi tư triệu lượt.
Tất nhiên để đạt được thành công vang dội như hiện tại, Hà Cảnh đã phải trải qua một quá khứ không hề dễ dàng. Những khó khăn trong suốt quá trình trưởng thành đều được anh nhắc đến trong Vẫn Còn Kịp.
Vẫn Còn Kịp và lời định nghĩa về thanh xuân của mỗi người
Mở đầu cuốn sách, Hà Cảnh đặt ra cho người đọc một câu hỏi mà dường như sẽ chẳng có câu trả lời rõ ràng, câu hỏi về định nghĩa của thanh xuân.
Mỗi người đều có khoảng trời thanh xuân của riêng mình, những khoảnh khắc tươi đẹp của tuổi trẻ, những rung động trong sáng đầu đời hay những xúc cảm vu vơ của tuổi trưởng thành đều là những thứ vô giá làm nên quãng thời gian đặc biệt nhất đời người.
“Thanh xuân là thua thì thua. Thanh xuân chính là quá trình trải nghiệm những điều bạn chưa từng tiếp xúc nhưng vẫn tiến về phía trước. Thanh xuân chính là, dù đích đến ở nơi rất gần nhưng bạn vẫn phải chạy. Thanh xuân là mỗi khi ngước nhìn bầu trời đêm, bạn vẫn nhớ tới giấc mơ của mình.
Bạn nhất định phải có ước mơ. Chỉ cần bạn kiên trì, việc thực hiện ước mơ vĩnh viễn còn kịp.”
Những tiếc nuối hay vấp ngã cũng được xem là một sắc màu không thể thiếu trong bức tranh tuổi trẻ. Chúng ta thất bại rất nhiều, bỏ cuộc cũng rất nhiều nhưng sau tất cả vẫn liều mình bất chấp mà tiến về phía trước.
Thanh xuân là một bức họa sặc sỡ đủ màu nên bản thân nó đã là một khái niệm trừu tượng, thật khó để chúng ta đóng khung thanh xuân trong một lời giải nghĩa chính xác, tường minh. Câu hỏi của Hà Cảnh thoạt nhìn ngỡ giản đơn nhưng lại không phải như thế.
Trong tác phẩm sẽ là những lời giải bày khác của Hà Cảnh, những lời tâm tình dựa trên chính những khó khăn mà Thầy Hà đã trải qua, về mơ ước, về sự mịt mờ trong đoạn thời gian trưởng thành hay về những tình cảm đầu đời để rồi tất cả chúng cuối cùng đều quy chung lại thành hai từ “thanh xuân”.
Vẫn Còn Kịp là nơi tưới mát tâm hồn cho những ai có giấc mơ còn dang dở
Thanh xuân vô giá bởi lẽ đó là lúc con người ta có nhiều tinh lực nhất, tràn đầy sức sống nhất. Thế nhưng thật đúng như người người từng bảo rằng cái đẹp thì chóng tàn, thanh xuân lướt qua cuộc đời chúng ta rất nhanh, đến nỗi khi nó đã qua, chúng ta vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đẽ kia.
Trước thực tại khắc nghiệt, chúng ta dần tỏ tường được sự tàn khốc của cuộc đời nên thường muốn buông bỏ. Những mong ước thuở thanh xuân kia như muối bỏ bể, chúng trở thành những thứ xa xỉ ngoài tầm với của chúng ta.
Con người khi ấy học cách chấp nhận thực tại, tập hài lòng với những gì bản thân đang sở hữu và nhắm mắt để quên đi mong ước ngày xưa. Con sóng hiện thực tàn khốc cùng sự vô tâm của tháng ngày không ngừng chảy trôi đã đem hoài bão của họ xếp vào trong dĩ vãng nơi đáy tim.
Hà Cảnh cũng từng như thế, anh cũng từng nghi hoài bản thân, muốn bỏ cuộc và chọn con đường an toàn. Anh cũng từng chấp nhận trước thực tại và nghĩ rằng khoảng thời gian vàng son đã qua nên mình không còn cơ hội nữa.
Sau đó, chuyến hành trình cùng những người bạn thân thiết làm nên bộ phim nổi tiếng Cây dành dành nở hoa đã cho Hà Cảnh tia cảm nhận khác về thanh xuân:
“Chỉ cần đừng dễ dàng từ bỏ việc mình muốn làm, người mình muốn gặp, ước mơ mình muốn thực hiện, đồng tiền mình muốn kiếm, nơi mình muốn đi… vậy thì tất cả vẫn còn kịp.
Bất kể lúc nào, dù là hai mươi, ba mươi, thậm chí năm mươi, sáu mươi tuổi, chỉ cần trong tâm trí bạn có nơi muốn đi, có việc muốn làm, vậy thì bạn đừng cố tình soi gương xem bạn có bao nhiêu nếp nhăn hay mấy sợi tóc bạc mà hãy lập tức xuất phát. Tất cả vẫn còn kịp.”
Những con chữ động viên ấy đánh vào lòng người đọc, nó an ủi và khích lệ họ quay về tìm lại những khao khát mãnh liệt khi xưa để thực hiện được những việc bản thân mong muốn. Vì thanh xuân tươi đẹp chỉ thật sự kết thúc khi con người ta từ bỏ ước nguyện ban sơ của mình.
Những va vấp tình cảm của tuổi trẻ dưới ngòi bút của Hà Cảnh
Nhắc đến thanh xuân, ngoài việc kể về những thử thách hay ước mơ, Thầy Hà còn đề cập về những điều quan trọng khác là tình bạn và tình yêu. Ở đâu đó trong những mẩu chuyện của tác giả, người đọc rồi sẽ cảm nhận được câu chuyện của chính mình.
Những câu chuyện về thuở cấp ba cùng những người bạn từng thân thiết trải qua đoạn hồi ức không thể nào quên, ngỡ sẽ mãi bên nhau nhưng sau này ai cũng có con đường riêng của bản thân.
Gặp mặt và chia ly là một vòng tuần hoàn đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh, đó là điều chúng ta không thể tránh và chính chia ly là một trong những bài học đầu tiên nhất con người cần phải học.
Không có mấy ai trên đời có thể giữ vững được các mối quan hệ thuần khiết như những ngày đầu, ai rồi cũng khác, mọi người đều có hướng đi của mình. Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là cố gắng lưu giữ lại thật nhiều kỷ niệm khi chúng ta có nhau.
“Đến lúc tốt nghiệp cấp hai, tôi mới biết, sau khi tốt nghiệp, mọi người đều thay đổi. Tôi chỉ không biết, có những người nói câu “tạm biệt” rồi sau này không bao giờ gặp lại nữa; có những người bạn tưởng không hết chuyện để nói, nhưng khi gặp lại chỉ nở nụ cười khách sáo mà thôi.”
Đau đớn thì đau đớn đấy nhưng mỗi người đều sẽ không dừng lại để chờ đợi một ai đó thật lâu. Khi niềm luyến tiếc cùng nỗi nhớ cạn kiệt, chúng ta sẽ sẵn sàng bước tiếp đến tương lai.
Còn về tình yêu thời trẻ, dẫu đó chỉ là những rung động ngây thơ cùng những cảm xúc non nớt thì đó vẫn là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất:
“To: Yêu.
Được gặp người ở những năm tháng tươi đẹp nhất, thế là chúng ta trở thành tình yêu đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Tôi tin, những hồi ức đau đớn nhất, ngược tâm nhất nhưng cũng tươi sáng nhất của tuổi thanh xuân thế nào cũng liên quan đến chữ “yêu”.
Các bạn có thể đang trải qua giai đoạn ấy, cũng có thể tất cả đã trở thành kỷ niệm. Nhưng xin các bạn đừng cảm thấy “mắc nợ” hoặc “dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng”.
Tình yêu tuổi trẻ rất đặc biệt nên dù hạnh phúc hay không hạnh phúc, có kéo dài hay đã kết thúc thì tình yêu đó vẫn là những trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.
Cuốn sách Vẫn Còn Kịp không hề có cốt truyện mà chỉ giản đơn những hoài niệm về quá khứ của tác giả, những lo nghĩ đan xen giữa hiện tại và tương lai nhưng tất cả chúng đều được viết nên bằng những lời văn chân thực, không quá hoa mỹ, phóng khoáng nhưng sâu sắc vô cùng.
Tác phẩm là câu trả lời cho định nghĩa trừu tượng của thanh xuân, về giới hạn của việc theo đuổi đam mê và mơ ước của con người. Từ những câu chuyện ngắn mà Hà Cảnh cùng một số người bạn của anh viết, người đọc biết đâu lại tìm ra được nhiều thứ giúp cho bản thân trên chặng đường dài phía trước.
Thanh Thảo
Thanh Thảo
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất