Vì mạnh mẽ nên cậu rất cô đơn.
Tôi vẫn còn nhớ, lần cuối tôi gặp cậu là ở dưới cây phượng đỏ rực những bông hoa khoe sắc. Vẫn là nụ cười ấy và kiểu nói chuyện ngọt ngào làm tôi say đắm một thời, mọi thứ lúc ấy, chỉ mới như ngày hôm qua với tôi vậy và trong một hồi nào đó, cậu vẫn là cậu, như in, không thay đổi.
Cậu có ước mơ, có hoài bão và có cả nghị lực thì tôi không còn một lý do nào để níu giữ cậu ở lại cả.
Cậu có quyết tâm và rất trung thành với quyết tâm đó, thì dù ngày giông tố đến thì cũng hoá mây xanh dịu dàng với cậu thôi.
Cậu mạnh mẽ hơn nhiều rồi, hơn những ngày ban đầu tôi biết cậu và cậu rời đi, không một chút dây dưa hay luyến tiếc.
Cậu mạnh mẽ, còn tôi thì lại không. Tôi tiếc việc cậu rời đi đến mức tận nhiều năm sau, tôi vẫn không quên được bóng hình của cậu. Tôi một lần nữa, thua cuộc với chính bản thân mình. Tôi tìm mọi cách liên lạc với cậu và nhờ vậy tôi mới biết được rằng, cậu hiện đang rất cô đơn và lạc lõng.
Nhưng một bản năng, tôi an ủi qua tiếng gọi từ xa và càng hơn xót xa khi biết được cậu đã chia tay cuộc tình gần hai năm qua của mình, tôi không bất ngờ chỉ là có chút bâng khuâng đến lạ. Có lẽ vì còn thương, còn nhung nhớ nên như vậy ư. Cảm xúc lúc đó là gì, những tiếng ủi an ra sao, tôi cũng chẳng rõ. Nó mông lung và vô định.
Tôi sợ thôi, sợ cậu mạnh mẽ quá rồi thì nhỡ như không còn ai kề cạnh những phút yếu đuối thực sự thù cậu sẽ như thế nào. Tôi sợ thôi, sợ cách cậu thương họ, thương rồi sẽ khó phôi phai, thương rồi sẽ khó dứt tình dứt cảm. Dẫu biết cậu luôn lạc quan với mọi chuyện nhưng cách mà cậu mỉm cười, khiến tôi thực sự lo lắng, có chăng cậu đang lạc quan thực sự.
Tôi với cậu từng là một thời, nhưng chẳng phải của nhau, tôi từng theo đuổi cậu thế thôi, là một người kề cạnh, là một người bạn cùng tiến. Với tôi, cậu là thanh xuân ngắn ngủi như thế nhưng chan chứa sự ngọt ngào, yêu thương của chút ngây ngô, vụng dại của tình đầu, tình đơn phương.
Và với tôi, cậu mạnh mẽ như thế nhưng tôi thì lại không mong muốn cậu mạnh mẽ, bởi vì mạnh mẽ quá rồi, cậu sẽ cô đơn, sẽ lạc lõng. Tôi chỉ mong nỗi buồn của cậu chóng qua, để nụ cười thực sự nở trên bờ môi ấy, để những điều mà cậu quyết tâm ngày nào, sẽ làm nghị lực thúc đẩy cậu bước qua.
Tôi không mong mỏi gì nhiều, chỉ mong cậu luôn vui vẻ và giữ mãi nụ cười này trên môi.
Tôi cũng không mong mỏi gì nhiều, chỉ mong cậu đừng mạnh mẽ mãi để rồi cô đơn, lạc lõng.
Nguyễn Hoa Đan | Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất