Em có còn dùng số này không

Bật một chiếc playlist nhạc ngẫu nhiên, anh tình cờ nghe thấy một bài hát cũ mà anh từng nghe đi nghe lại trong một khoảng thời gian dài trước đây, nhưng nếu hôm nay không có dịp nghe lại thì ắt hẳn cũng đã rơi vào quên lãng.

Có một điều rất thú vị liên quan đến số điện thoại của em. Đó là trong số những người anh quen biết, em là người duy nhất mà anh chưa từng lưu số điện thoại. Chưa từng lưu ở bất kỳ đâu, trong một danh bạ điện thoại, hay trên một mảnh giấy nào.

Anh thấy việc lưu số điện thoại của em là không cần thiết. Không cần, bởi vì anh tự tin rằng mình sẽ luôn ghi nhớ dãy số ấy.

Anh đã từng ấn đi ấn lại số điện thoại của em không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần nào cũng thế, sau cùng anh vẫn quyết định xóa những con số ấy khỏi màn hình thay vì ấn gọi. Anh không đủ can đảm, và cũng chẳng tìm được một lý do hợp lí nào để thực hiện một cuộc gọi cho em.

0, 4, 7, 2. Đó là tất cả những con số mà ngay lúc này anh còn có thể nhớ được. Dãy số điện thoại của em chỉ có thể xoay quanh những con số ấy, và chỉ có thể được sắp xếp theo một trật tự nào đó.

Ngoài ra có thể có thêm 1 hay 2 con số nào đó khác, hoặc cũng có thể không, anh chẳng nhớ chính xác. À, thêm một điều nữa, hình như dãy số ấy kết thúc bằng một vài con số 0.

Có tất cả bao nhiêu dãy số phù hợp với những dữ kiện ấy? Anh sẽ phải thực hiện bao nhiêu cuộc gọi để tìm lại được số điện thoại của em, một số điện thoại duy nhất trong muôn vàn những dãy số kia? Và liệu tất cả những nỗ lực của anh có hoàn toàn trở nên vô ích không nếu như giờ đây, em không còn dùng số cũ nữa?

Thực ra, không chỉ là số điện thoại, mà ngay cả đến hình ảnh của em trong trí nhớ của anh, cũng không còn rõ ràng và mạch lạc như ngày nào nữa.

Một đôi bàn tay nhỏ nhắn. Một cặp kính thanh mảnh. Một chất giọng ngọt ngào. Một mùi hương nồng nàn. Một sức đề kháng yếu ớt. Mùa thu. Màu vàng. Những màu vàng. Đôi Converse cao cổ màu vàng em hay đi. Những hạt bụi vàng nhảy múa trong nắng xung quanh em. Những giọt sương li ti còn đọng lại trên tóc và trên áo em vào mỗi sáng sớm.

Anh vẫn còn lưu giữ những hình ảnh ấy, nhưng không còn khả năng liên kết và ghép nối chúng lại với nhau thành một thực thể hoàn chỉnh nữa rồi. Tất cả mọi thứ trong bức chân dung về em chỉ còn lại là những đường nét đứt đoạn và rời rạc.

Bức họa ấy cũng không khác mấy những bức tranh xếp của bố anh, cứ dần mất đi một vài mảnh ghép sau mỗi lần gia đình anh chuyển nhà khi anh còn nhỏ.

Đã có lúc anh ước rằng mình có thể có thể hoàn toàn quên được em, quên tất cả những gì gắn với em. Vậy giờ đây, khi những mảng ký ức ấy đang dần phai nhạt, anh có nên vui mừng không, vì điều anh mong muốn cuối cùng hình như cũng sắp trở thành sự thực?

“Em có còn dùng số này không…?”

Đặng Phan Thành Công | Gửi từ group Hall of Dreamers