Cơn mưa nặng hạt ghé qua đã làm không khí nơi thành phố xám xịt đi nhiều, mưa gợi lên nỗi niềm sâu thẳm vốn đã cất giấu từ lâu và có cả nỗi buồn không tên nằm lòng theo năm tháng.

Tôi biết em đã có nhiều ngày chìm đắm trong bao phiền muộn, từng có những đêm ròng không ngủ vì cõi lòng bận âm ỉ thương đau nhưng em hỡi, đời người trôi qua nhanh hơn cả một lần quay lưng chớp mắt, vậy cớ sao ta cứ mãi chìm đắm trong u sầu.

Trên chuyến tàu cuộc đời có lẽ em đã gặp được nhiều người, có đôi lần yêu đương đến khờ dại rồi chứng kiến người bạn song hành bất chợt chọn dừng lại ở nhà ga xa lạ mãi không quay đầu. Khi ấy chẳng còn ai có thể giúp em lau đi những giọt lệ đọng lại trên mi mềm, ôm lấy em giữa thế gian vội vã vì vậy mạnh mẽ là điều em cần. 

Tôi từng nhiều lần mơ ước được trở thành hạt mưa nhỏ để xuất hiện cùng mây, biến tan cùng gió, để cho những nỗi buồn trong đời bỗng trở nên nhẹ tênh. Bởi nếu ta cứ lấy những nỗi đau thì mai đây làm sao ta ngăn chúng nhói lên mỗi đợt chuyển mùa, có cách nào làm ta đủ sức xoa dịu từng ấy vết thương âm ỉ.

Cuộc sống này chất chứa cả vạn phần vất vả, chỉ mong em dừng lại và giành cho bản thân mình đôi chút thời gian để làm điều em muốn, có niềm vui nhỏ cho ngày thêm yên. 

Cuộc đời cho ta ngày mai, tại sao em không tự mang đến cho bản thân một cơ hội. 
Một cơ hội để trở nên mạnh mẽ giữa những thăng trầm cuộc đời. Cho phép bản thân vài lần vấp ngã rồi đứng lên để không còn run sợ, cho phép mình trút những gánh nặng cùng vài cơn mưa muộn để lòng vơi bớt những nghĩ suy. 

Trái tim con người vốn bé nhỏ vì thế mong em luôn cố gắng từng ngày, góp nhặt những mảnh bình yên, tự tạo nên cơ hội hòa mình với thế giới. Để bản thân được chìm đắm trong một vài giây phút êm đềm, được vùi chôn mọi ưu tư và lắng lo của ngày cũ. 

Biết đâu khi không còn những áng mây đen phủ lấy cuộc đời, những tia nắng ấm áp sẽ lại ùa về. Biết đâu khi tự cho mình đắm chìm trong tiếng cười giòn giã, hạnh phúc sẽ lần nữa ghé qua. 

Mong cho lòng em thôi xoay vần bởi những lắng lo tuổi trẻ, mong cho những giọt nước mắt thôi đều đặn lăn dài trên khóe mi. Giữa dòng đời hối hả, hy vọng em vẫn luôn tự ôm lấy mình sau một ngày dài mệt mỏi, tự cho bản thân một cơ hội dẫu đời vẫn còn lắm gian nan.

Kim Thoa