Một câu nói, rốt cuộc có thể làm thương tổn người khác đến mức nào?

Năm lớp 8, khi tham gia văn nghệ, giáo viên âm nhạc đã nói với tôi trước mặt rất nhiều người rằng:

“Cô không cắt diễn của em, nhưng khi lên sân khấu, cô sẽ tắt mic em”.

Đó là một tiết mục tam ca. Câu nói kia vừa thốt ra, giống như sấm nổ bên tai, tựa hồ trời đất xoay chuyển, trước mặt một mảng mông lung

Tôi trước mắt rất nhiều bạn bè và thầy cô, đã òa lên khóc nức nở. Giây phút ấy, mọi lời an ủi xung quanh đều trở nên sáo rỗng, kì thực trong đầu, chỉ còn câu nói kia. So với việc bảo rằng ” Em hát rất dở” còn gây sát thương hơn vạn lần

Giống như việc bạn đem toàn bộ tâm tư tình cảm đi thổ lộ rồi bị đối phương lạnh nhạt đáp lại một câu:

“Tôi không từ chối cô, nhưng cô chỉ có thể làm tình nhân của tôi”.

Bạn lúc ấy rất tức giận, rất chua xót, nhưng vì tình cảm cùng chấp niệm bấy lâu, lại chấp nhận lời đề nghị ấy, rồi lại cứ thấp thỏm sợ người khác phát hiện ra mối quan hệ bất chính này

Tôi lúc ấy cũng vậy, một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu tràn đầy nhiệt huyết, sao có thể để bao công sức bấy lâu mình tập tành đổ sông đổ biển? Đều cắn răng mà chấp nhận, nhưng khi lên sân khấu, biểu diễn xong rồi, trong lòng tôi rất sợ hãi. Sợ rằng nếu có người biết mình tắt mic thì sao, nếu họ nhận ra điều đó thì sao?

Đến cuối cùng đều không dám nghĩ. Chỉ là rất nhiều đoạn thời gian sau đó, trong lòng tôi lúc nào cũng lo sợ và thấp thỏm, đến tận bây giờ, tôi không dám mở lại bài hát ấy nghe, cũng không dám hát trước mặt nhiều người. Mỗi khi muốn hát đều ở trong phòng đóng kín cửa mà hát

Lúc ấy, lại nhớ đến những lời nói kia. Khi đó, nhìn tôi khóc, giáo viên ấy đã nói:

“Một người vì mọi người, đạo lý đơn giản thế này mà em vẫn không hiểu?”.

Thực ra, lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ, một người vì mọi người, vậy ai sẽ vì tôi mà gánh hết thương tổn?

Giáo viên kia, mất ba ngày để quên đi câu nói vô tình đó. Khán giả xem xong tiết mục, một tuần, hai tuần rồi cũng quên lãng. Duy chỉ có tôi, đến nhiều năm sau đó, vĩnh viễn vẫn không quên được nỗi ám ảnh kia, cũng mãi mãi không thể lấy lại một vẻ hồn nhiên ca hát trước đây

Một câu nói, đổi lấy sự hồn nhiên của một con người, có đáng không?

Uyển | Gửi từ group Hall of DreamersMột câu nói, rốt cuộc có thể làm thương tổn người khác đến mức nào?

Năm lớp 8, khi tham gia văn nghệ, giáo viên âm nhạc đã nói với tôi trước mặt rất nhiều người rằng:

“Cô không cắt diễn của em, nhưng khi lên sân khấu, cô sẽ tắt mic em”.

Đó là một tiết mục tam ca. Câu nói kia vừa thốt ra, giống như sấm nổ bên tai, tựa hồ trời đất xoay chuyển, trước mặt một mảng mông lung

Tôi trước mắt rất nhiều bạn bè và thầy cô, đã òa lên khóc nức nở. Giây phút ấy, mọi lời an ủi xung quanh đều trở nên sáo rỗng, kì thực trong đầu, chỉ còn câu nói kia. So với việc bảo rằng ” Em hát rất dở” còn gây sát thương hơn vạn lần

Giống như việc bạn đem toàn bộ tâm tư tình cảm đi thổ lộ rồi bị đối phương lạnh nhạt đáp lại một câu:

“Tôi không từ chối cô, nhưng cô chỉ có thể làm tình nhân của tôi”.

Bạn lúc ấy rất tức giận, rất chua xót, nhưng vì tình cảm cùng chấp niệm bấy lâu, lại chấp nhận lời đề nghị ấy, rồi lại cứ thấp thỏm sợ người khác phát hiện ra mối quan hệ bất chính này

Tôi lúc ấy cũng vậy, một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu tràn đầy nhiệt huyết, sao có thể để bao công sức bấy lâu mình tập tành đổ sông đổ biển? Đều cắn răng mà chấp nhận, nhưng khi lên sân khấu, biểu diễn xong rồi, trong lòng tôi rất sợ hãi. Sợ rằng nếu có người biết mình tắt mic thì sao, nếu họ nhận ra điều đó thì sao?

Đến cuối cùng đều không dám nghĩ. Chỉ là rất nhiều đoạn thời gian sau đó, trong lòng tôi lúc nào cũng lo sợ và thấp thỏm, đến tận bây giờ, tôi không dám mở lại bài hát ấy nghe, cũng không dám hát trước mặt nhiều người. Mỗi khi muốn hát đều ở trong phòng đóng kín cửa mà hát

Lúc ấy, lại nhớ đến những lời nói kia. Khi đó, nhìn tôi khóc, giáo viên ấy đã nói:

“Một người vì mọi người, đạo lý đơn giản thế này mà em vẫn không hiểu?”.

Thực ra, lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ, một người vì mọi người, vậy ai sẽ vì tôi mà gánh hết thương tổn?

Giáo viên kia, mất ba ngày để quên đi câu nói vô tình đó. Khán giả xem xong tiết mục, một tuần, hai tuần rồi cũng quên lãng. Duy chỉ có tôi, đến nhiều năm sau đó, vĩnh viễn vẫn không quên được nỗi ám ảnh kia, cũng mãi mãi không thể lấy lại một vẻ hồn nhiên ca hát trước đây

Một câu nói, đổi lấy sự hồn nhiên của một con người, có đáng không?

Uyển | Gửi từ group Hall of Dreamers