Chào cậu – Người đang đọc bức thư này.

Tớ là Thanh Sương – Một cô gái thích nhìn thấy nụ cười của người khác và luôn mong ai cũng được hạnh phúc để mình được hạnh phúc “lây”.

Nếu đã từng “gặp” qua, liệu cậu còn nhớ tớ chứ? Tớ đã định gác lại chuyện viết thư vì vài việc riêng nhưng sợ cậu đang chờ nên tớ lại ngồi hí hoáy gõ cho cậu vài dòng. Có lẽ sẽ hơi lâu một chút, tớ mới viết cho cậu bức thư thứ năm được. Đợi tớ, cậu nhé!

Không biết cậu có từng như thế này không nhỉ? Từng ước được như người này, người nọ, người kia… Từng tự đặt bản thân mình lên cán cân, gào thét đến tuyệt vọng trong lòng rằng: “Tại sao lại là mình, sao người phải chịu đựng những điều tồi tệ đó lại là mình mà không phải là ai khác?”

Cậu đã khao khát được yêu thương, được thấu hiểu, được sinh ra với bề ngoài hoàn hảo hay năng lực xuất chúng. Cậu mong chờ một gia đình hạnh phúc, luôn bên cạnh cậu.

Bạn bè, tri kỉ lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ cậu.

Vào một ngày nắng đẹp, người cậu tương tư lâu nay bảo rằng họ cũng thích cậu, thế rồi khi tình yêu chín muồi, hai đứa sẽ về chung một nhà. Mọi chuyện hoàn hảo đến vậy thì khó quá nhỉ vì nó gần như nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.

Nhưng nếu cậu đang sở hữu tất cả những điều tốt đẹp đó, tớ mừng cho cậu và mong cậu trân trọng nó. Còn nếu cậu chỉ có thể ước những điều đó, không sao, rất nhiều người cũng giống cậu đấy!

Có lẽ bây giờ cậu chỉ muốn một cuộc sống bình yên, vô lo vô nghĩ như ngày còn nhỏ.

Cậu không thích thấy trái tim mình phải chịu thêm nhiều vết thương chằng chịt nữa nên cậu sợ phải yêu thương, tin tưởng thêm một ai khác.

Có những ngày cậu chỉ muốn nằm gục trên bàn, trên ghế hay trên giường. Chỉ thở thôi cũng khiến cậu thấy nặng nhọc và bức bối rồi. Nhưng cuộc sống khắc nghiệt, bắt cậu về với thực tại, về với đống sách vở, với bàn làm việc ở văn phòng.

Một ngày của cậu bị vắt kiệt mọi sức lực, cậu gói ghém mọi cảm xúc trong câu nói:

“Không có gì, mình vẫn ổn”. Mọi gánh nặng đè chĩu đôi vai cậu, nó như bóp nghẹt cậu.

Tớ chỉ muốn hỏi: “Cậu cảm thấy mình vượt qua được chứ?

Sức chịu đựng của mỗi người một khác, chúng ta không thế đối diện và vượt qua mọi chuyện giống nhau được. Nhưng tớ tin, cậu đủ mạnh mẽ để có thể bình yên đi qua mọi giông tố cuộc đời.

Chỉ là những lúc không thể gắng gượng được, hãy khóc, gào thét, uống say hay làm cứ điều gì giúp cậu tự cứu rỗi tinh thần của mình được. Dù là gục ngã hay lùi lại, kể cả rẽ lối đi khác chăng nữa, chỉ cần cậu vẫn còn muốn vùng vẫy để sống tốt hơn, vẫn còn cố gắng để tự yêu thương lấy bản thân mình.

Cậu vẫn là một người tuyệt vời. Tin tớ! Đừng ép buộc bản thân quá nhiều, cậu sinh ra là đã xứng đáng được hưởng “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” rồi cơ mà?

Bây giờ, sau này hay bất kì vào khoảnh khắc nào cậu cảm thấy tuyệt vọng, hãy nhìn vào trong gương, nhìn vào người đã nỗ lực bao nhiêu năm vì cậu. Có thể nhiều người bảo với cậu rằng mọi chuyện rất đơn giản, rằng cậu cố gắng lên là được, rằng chả có gì đáng để cậu phải khổ sở như vậy cả.

Nhưng tớ biết, cậu có lúc cũng không thể tự gượng dậy, cậu cần thời gian để nghỉ ngơi và cần giải pháp để đối diện, cậu có nhiều áp lực vô hình hơn những gì người ngoài thấy. Bao lời khuyên của người khác, chỉ mang tính tham khảo, họ chẳng phải cậu nên không thể hiểu hết những gì cậu đang chịu.

Kể cả tớ cũng vậy, tớ không thể làm gì nhiều để giúp cậu được khi tớ chỉ là kẻ ngoài cuộc, chỉ thấy một phần nào đó cuộc sống của cậu nên không thể thấu những gánh nặng trong lòng cậu đang mang. Nhưng tớ biết, chắc chắn cậu cũng biết, rằng chúng ta đều có quyền làm chủ cuộc đời mình, đây cũng là một dạng bản lĩnh của những kẻ kiên cường.

Tất cả những gì cậu cần làm, đó là luôn cho phép bản thân được nghỉ ngơi khi cần thiết, giữ cho mình những động lực nhất định, nuôi tâm hồn mình bằng những bình yên và luôn hướng tới cuối con đường cậu chọn.

Rồi cậu sẽ hạnh phúc thôi, sẽ hài lòng với cuộc sống của cậu, nhất định là vậy! Tớ tin cậu có thể!

Bức thư này tớ viết cho cậu có thể không hay như những bức thư trước nhưng tớ hi vọng cậu hiểu rằng cậu đã làm rất tốt, cậu xứng với những điều tốt đẹp và những kẻ đang nằm dưới áp lực như chúng ta, đều là có thể trở thành kim cương vào một ngày nào đó.

Chúc cậu luôn hạnh phúc và an nhiên.

Thanh Sương | Gửi từ group Hall of Dreamers