Chết dễ hơn hay sống dễ hơn?

Tôi không biết nữa.

.

Em không xinh đẹp, nhan sắc chỉ dừng ở mức thanh tú. Nhưng cái thanh tú của em khiến người ta cảm thấy rất dịu êm. Em thuộc kiểu người nhìn sơ qua thì thấy em chỉ thường thường mức trung trung, nhưng càng ngắm lâu, lại càng thấy em đẹp.

Em rất hay cười. Nụ cười em rất đỗi dịu dàng, như ánh nắng sớm mai, yếu ớt vô hại, lại thanh khiết như bông cúc họa mi, sương còn đọng trên cành lá.

Em ít nói, ai nói gì em cũng chỉ cười. Nụ cười nhạt nhòa như bọt biển, chóng tan, nên thường bị bỏ qua. Em trong kí ức của đám đông cũng nhạt nhòa như thế, rất hay bị bỏ quên. Đôi khi những bữa tiệc tùng đã chấm hết, vẫn chẳng ai nhận ra thiếu em. Tựa như có ai đó vẽ một vòng tròn, tất cả mọi người đều đứng ở bên trong, còn em thì đứng lẻ loi ở ngoài. Thi thoảng, tôi lại nghĩ, em không thuộc về chốn đây, hay chính xác hơn, em chẳng thuộc về thế gian này.

Có lẽ, điều duy nhất khiến tôi ấn tượng ở em là mái tóc rất đen và những chiếc váy trắng. Hai màu sắc đối lập, nhưng đặt trên người em lại hài hòa đến không ngờ. Chưa bao giờ tôi thấy em điểm trang, gương mặt mộc với một hai vết tàn nhang, đôi môi nhạt màu, những mạch máu mờ mờ sau lớp da mỏng.

Em có lẽ sẽ mãi mãi mờ nhạt như thế đến hết cả đời, nếu ngày đó em không bỗng dưng hỏi tôi:

“Chị ơi, sống dễ hay chết dễ hơn?”

Khi đó, tôi đã nói gì nhỉ?

Tôi nói:

“Sống quá mệt mỏi. Chết dễ hơn.”

Em lại hỏi:

“Chết có đáng sợ không?”

Và tôi đáp, rằng tôi không biết nữa.

Hôm sau, em gieo mình từ tầng mười tám. Trên người vẫn mặc bộ váy trắng, máu đỏ tươi nhuộm chiếc váy trắng loang lổ những mảng đỏ thẫm, trông kì dị, chẳng hợp với em chút nào.

.

Em mới hai mươi hai. Hai mươi hai tuổi đầu. Chết vì tự sát, hay đúng hơn là vì căn bệnh trầm cảm. Nụ cười yếu ớt như nắng sớm rồi cũng tắt, cúc họa mi rồi cũng tàn.

Chẳng ai biết em mắc bệnh, cũng chẳng ai rõ lý do vì sao. Người ta nhắc đến tên em trong những câu chuyện trà dư tửu hậu, với đủ lời đồn đoán chẳng rõ thực hư, ly kỳ những bộ phim dài tập ăn khách mà những bà nội trợ thích xem, đủ mọi ân oán tình thù.

Vết máu trên sân hôm nào đã bị xóa sạch, phủ một lớp đất cát lên thế là xong. Người ta đi ngang vô tình hay cố ý sẽ tránh nơi đó, nhưng lâu dần sẽ chẳng còn kiêng kị nữa, vì ai rồi cũng sẽ quên những điều chẳng thực sự liên quan tới mình.

Tôi có lẽ cũng sẽ quên, hoặc không. Chỉ là đôi lúc tôi lại hỏi mình, nếu ngày đó tôi trả lời khác đi, thì em có lựa chọn gieo mình hay không? Hoặc chí ít một ai đó trong chúng tôi, những con người thờ ơ bạc bẽo giữa thành phố này, chịu bỏ một chút tâm tư để nhận ra cổ tay em đầy những vết sẹo ngang sẹo dọc, thì mọi chuyện có phải sẽ khác không?

Có khác không?

Lộ Hi Vũ | Gửi từ group Hall of Dreamers