Có những người chúng ta không thể nào quên.
Rốt cuộc 18 năm qua chúng ta đã gặp biết bao nhiêu người rồi? Chẳng ai nhớ nổi, cũng chẳng ai đếm nổi. Có những người gặp chốc lát rồi quên đi, có những người ta không muốn nhớ lại, có cả những người đã trở thành một phần của kí ức xưa cũ, có cả những người chúng ta không thể nào quên.
Ba mùa hoa nở, đông ấm, hạ mát, thoáng trong đáy mắt là bóng hình ta từng ôm nhung nhớ một thời nay bên một ai khác. Bỗng trước mắt không còn là sân bóng chuyền đầy nắng, đầy gió, bạn bè trang lứa cổ vũ hò hét, chiếc bóng tung qua tung lại nữa mà là quá khứ một thời nào đó thật lâu rồi.
Nụ cười đầu, câu nói đầu, cái chạm nhẹ dường như hiện lên trước mắt. Tất cả những điều đó chỉ xảy ra trong một giây. Chưa đến một giây. Như vậy là quá đủ để một người đã chấp nhận từ bỏ hồi tưởng lại những đẹp đẽ ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó.
Và có lẽ sẽ có nhiều lần hồi ức quay về như thế nữa. Chỉ là sau này chúng ta chỉ có thể nhớ, chứ không thể yêu thêm một lần nào nữa.
Một trăm tám mươi bước đi, bảy mươi bước chạy, cuối cùng cũng kịp lúc ai đó vừa rẽ phải đến lớp. Thật ra tôi đã có thể chạy đến, chỉ là cách khoảng hai mươi bước chân thôi mà, để cùng nhau có vài đôi ba câu trò chuyện đầu ngày, có thể ở bên một người nào đó mình thầm cảm mến lâu hơn một chút.
Nhưng có lẽ hình ảnh người ấy, trên vai, trên tóc nắng sớm nhảy nhót, thỉnh thoảng lại quay đầu ngoái lại nhìn mới là điều tinh khôi đẹp đẽ nhất. Có những điều không cần nói ra, có những giây phút chỉ cần im lặng.
Ba mươi giây thu dọn sách vở, chín mươi giây dừng lại ở hành lang chờ đợi, vậy là không cô đơn đi về một mình rồi. Cứ mãi buồn bã, cứ mãi ngóng đợi hoài thì những ngày thú vị nhất hóa ra lại là những ngày buồn tẻ nhất.
Cảm ơn người vì đã lau đi ô cửa kính mờ hơi sương bấy lâu nay của tôi, để tôi biết được đã có một bầu trời xanh đẹp đến vậy. Người ta thường nhớ đến cái đắng chát hơn là sự ngọt ngào. Có lẽ người ta chẳng biết, sự ngọt ngào chân thành lại là điều tuyệt vời nhất.
Chúng ta có thể nào quên những bóng hình đó hay không? Có thể có, cũng có thể không. Nhưng mong rằng chúng ta sẽ không quên đi tấm lòng của chính mình thời trẻ.
Một ngày nào đó, một ngày nào đó thật lâu về sau, khi trí óc đã không còn minh mẫn, khi quá khứ đã bị bào mòn bởi thời gian và cuộc đời, hy vọng chúng ta vẫn sẽ nhớ được một người.
Là ai nhỉ, không thể nhớ nổi tên, không thể hình dung ra được khuôn mặt, chỉ biết là, ngày đó ta đã mến thương người ấy rất nhiều.
Quyle | Gửi từ group Hall of Dreamers
Hall of Dreamers
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất