“Nỗi buồn chạm bước niềm vui
Nỗi đau ở lại đằng sau nụ cười”

Có những ngày trời xanh trong, bỗng đột nhiên sầm lại. Có những ngày như thế, thích hợp để ngừng thương.

Từ khi nào mà ta lỡ mang trái tim mình đi trao cho một người như vậy? Rõ ràng biết là không xứng, nhưng lại cứ mang lòng mà thương.

Tình cảm không nói ra là tình cảm đẹp đẽ nhất, nhưng lại chỉ có một người thưởng thức, cũng giống như mặt trời, sáng chói ấm áp nhưng lại không cách nào kề bên.

Tháng năm thoi đưa mang theo sự đổi thay của vạn vật, của lòng người. Nó rời đi thật vội vã, nói xa liền xa, quay bước xoay người liền không gặp lại. Chúng ta đã ở đâu trong những mối quan hệ ấy? Là bạn bè hay là người thân? Là người yêu hay là người cũ?

Chúng ta là lưng chừng tuổi trẻ, nên vị trí của chúng ta, cũng là ở lưng chừng.

Có một thứ tình cảm, không thể gọi là yêu, cũng không thể xem là quý, nó chỉ có thể dừng lại ở một chữ thương! Thương là vì tình cảm ấy quá trong sáng, thương là bởi tình cảm quá mỏng manh, thương, là vì như thế, chỉ có thể ngắm nhìn.

Vào những năm tháng tuổi trẻ ấy, có ai khiến bạn cảm thấy xuyến xao không? Có ai dù chỉ sống cùng bạn ở những năm tháng ấy, nhưng lại bám rễ trong tim bạn mãi những tháng ngày sau này?

Tình cảm giống như một hạt mầm gieo xuống, lớn dần, lớn dần mang theo bộ rễ dẻo dai bám chặt, ăn sâu vào trong tim. Ta cứ vô tâm nuôi lớn tình cảm ấy, cũng vô tình tự làm tổn thương chính mình.

Dù đau nhưng vẫn cố.
Dù biết nhưng vẫn thương.
Được yêu là tốt đẹp nhất.
Được thương là may mắn cả đời.

Nhưng người mang lòng đi thương lại vô cùng đau khổ, là tình cảm vô giá, cũng là thuốc độc chết người.

Không thể tiến lên, cũng không đành buông xuống, cảm giác ấy đau khổ đến nhường nào?

Chúng ta còn lại gì sau những năm tháng từng thương, sau những ngày thích hợp để từ bỏ! Là mảnh tàn tích còn sót lại hay là những vết thương đang đợi ngày liền da!

Thích một người là vì người đó mà làm ra những chuyện kì lạ nhưng thương một người lại rất chi là li kỳ, không quá cuồng nhiệt, cũng không quá buồn thương, chỉ là có một thứ gì đó đang lặng lẽ điêu tàn…

Vào một ngày thích hợp, vào một ngày trời xanh, vào một ngày như thế ta ngừng thương một người…

Lại vào một khoảng thời gian khác, khi nhìn lại đằng sau, khi nhìn lại trái tim, ta sẽ chẳng còn cảm thấy gì nữa, không cô đơn, không hèn mọn, cũng không nặng lòng.

Ta xem người như màu xanh của chiếc lá trên cành.
Ta xem người như sắc trời xanh dịu.
Ta xem người như mảnh ngọc đã vỡ tan.

Người mình từng thương ấy, có lẽ đến bây giờ vẫn thương. Nhưng nó sẽ không còn là niềm thương xưa cũ nữa, mình chỉ thương, như thương trái tim mình, thương về một màu xanh hoang hoải.
Rồi một ngày nào đó đẹp trời, trái tim ta sẽ chỉ còn lại một màu xanh. Không phải họ đã rời đi, mà là vì cái cây trong tim mình đã lớn, nó tỏa bóng che rợp cả một khoảng lòng, một khoảng lòng chỉ toàn là sắc xanh…

“Là trái tim mục rữa
Hay Thượng Đế bỏ quên
Có một người như thế
Lặng lẽ thương một người…”

Ta muốn cùng người gặp lại, cũng có hàng vạn lí do để gặp người, chỉ là thiếu mất đi một thân phận để cùng người hàn huyên.

Người mình từng thương ấy, chỉ còn đọng lại trong tim là một màu xanh.

Nếu không thể buông lơi, thì hãy để tất cả ngủ yên trong quá khứ, hãy để nó ngủ vùi bên dưới tán cây xanh ai trồng.

Hạ Chi Lan | Gửi từ group Hall of Dreamers