Trong kí ức của tôi, quãng thời gian ở bên em là những ngày tháng bình yên nhất.

Tôi nhớ vào những buổi ban chiều nhạt nắng, tôi và em, ngồi cạnh bên nhau trên chiếc ghế đá mát rượi bên bờ sông, cùng trò chuyện và cười đùa vui vẻ. Em rất xinh đẹp, và dường như bản thân em cũng biết điều đó.

Bao lần em phì cười rũ rượi và ngả đầu vào vai tôi, dùng đôi mắt trong veo đẹp đẽ đó nhìn vào mắt tôi, khuôn miệng hình hộp liên tục nói thích tôi, trong lòng rõ ràng biết em muốn quyến rũ mình, nhưng tôi vẫn tình nguyện sa vào, chìm sâu vào cái biển ái tình mà em giăng.

Bởi vì tôi yêu em say đắm, và tình yêu em trao cũng đủ để đắm say.

Chúng ta đã từng hạnh phúc biết bao, em ơi.

Nhưng em đi rồi, mãi mãi. Em đi tới một miền đất hứa xa xôi mà em từng kể trong kí ức tôi mơ hồ.

Sẽ không còn ai nở nụ cười xinh đẹp khiến mặt tôi đỏ bừng nữa, sẽ không còn ai đến nhà làm phiền chỉ để nói thích tôi nữa, sẽ không còn ai lấy túi sưởi áp vào đôi tai lạnh cóng của tôi mỗi khi gió đông rét lạnh tràn về nữa.

Ừ, sẽ chẳng còn ai.

Có những lúc, tôi nhìn thấy em đứng trong làn sương khói mờ ảo, mỉm cười gọi tên tôi rồi xòe bàn tay ra, nhưng khi tôi định nắm lấy thì khung cảnh đó biến mất, thay vào đó là hình ảnh thân thể em nằm trên nền tuyết trắng, màu máu đỏ tươi trông cực kì tương phản với sắc trắng tinh của tuyết lan rộng.

Em nằm im đó, không hề cử động, đôi mắt tươi sáng nhắm nghiền. tôi hét lên tiếng không xé cổ, bật dậy trên giường ngủ, mồ hôi ròng ròng. tôi nhận ra đó là một cơn ác mộng, nhưng lại thể hiện hiện thực phũ phàng.

Và rồi tôi bật khóc.

Tôi thường lui tới những nơi hai ta từng hò hẹn. Ở đó, nhiều cặp tình nhân vai kề vai, mười ngón tay đan chặt, duy chỉ có mình tôi là cô độc. Tôi nhớ em, nhớ em da diết, ước ao việc em sẽ xuất hiện, sẽ cười khanh khách lao đến ôm lấy tôi.

Nhưng trong lòng rõ hơn ai hết, rằng đó chỉ là mộng tưởng của riêng tôi, kẻ đã mất đi người mình yêu nhất mà thôi.

Về nhà với tôi đi, em. Chỉ cần em chịu trở về, tôi sẽ làm tốt tất cả mọi thứ, kể cả việc nấu ăn từ trước tới nay tôi luôn dở tệ. Tôi sẽ cạch mặt bất cứ ai khiến em không vui. Tôi sẽ để em quyết định tất cả, có được không?

Tôi sẽ cho em tất cả, từ đôi mắt này, trái tim này, hay thậm chí cả tính mạng của mình, chỉ cần em về với tôi thôi.

Tôi từng nói với em rằng không thích chúng ta chơi trò trốn tìm, vì điều tôi sợ nhất chính là không tìm thấy em, vậy mà, em đã để tôi không tìm thấy em rồi.

Khánh Ngọc | Gửi từ group Hall of Dreamers