Người có người thương rồi.

Tôi nhắm chặt đôi mắt khô khốc của mình, đồng thời cũng không có ý định mở ra. Giờ này không phải giờ ngủ của tôi, nhưng cớ sao tôi lại muốn ngủ đến thế này?

À, phải rồi, người ấy có người thương rồi, tôi phải ngưng ngay cái thói tự lừa ngạt bản thân mới được, vì trong phút chốc, tôi đã có suy nghĩ rằng tôi chỉ buồn ngủ sớm hơn mọi ngày thôi, không có gì lạ cả.

Nhưng lối sống không lành mạnh ngu ngốc luôn được tôi tự hào vì đã khiến tôi trở thành “một thanh niên bất cần đời” đang đấm thẳng vào suy nghĩ của tôi.

Tôi đã đợp một giấc từ hai giờ đến tận tám giờ tối, sau đó húp mì rồi nằm bấm điện thoại, tiên thánh nào có thể khiến tôi buồn ngủ được chứ.

Phải rồi, mười giờ đúng, tôi nhận được tin nhắn của đám bạn cũ, bọn nó bảo người ấy có người thương rồi.

Tôi đã phải đọc đi đọc lại tin nhắn, mất cả năm phút không chừng? Vào mười giờ bảy phút, tôi mới nhắn lại tụi nó một câu.

“Vậy à? Mừng cho nó”

Thật ra, tôi không mừng gì cả, tôi không vui gì cho cam. Lúc tôi định thần lại, tôi đã không ngừng nguyền rủa cuộc đời oái ăm này của mình rồi.

Người là người đầu tiên tôi thương, và tôi đoán cũng sẽ là người cuối cùng mà tôi trao cho con tim rách nát này. Tuy là vậy, nhưng tôi chỉ dám thương người một cách thầm lặng, vì tôi so với người, quả thật không xứng.

Người xinh đẹp bao nhiêu, tôi xấu xí bấy nhiêu, người thông minh đến mức nào, tôi đần độn đến mức đó. Người là thiên nga, trăm nghìn người theo đuổi, tôi chỉ là vịt trời, chỉ có đẻ trứng và bơi.

Tôi cũng không hiểu vì sao, tôi lại có thể thương người nhiều đến vậy. Có thể vì người mà khóc, mà cười, mà làm mọi thứ trên đời kể cả đào ao hay lấp núi lửa. Tôi không biết, tôi chỉ đơn giản là thương người, yêu người bằng cả tâm can này mà thôi.

Ngày tôi rung động là một ngày lộng gió, vào mùa thu phong ba, tôi như mọi năm, bị sốt đến rũ rượi, xin nghỉ cả tuần, định là sẽ mất bài nhiều lắm. Nhưng ngoài mong đợi, người là lớp trưởng của tôi, bóng dáng cao lớn cố gắng chống trụ dưới cơn mưa bão, ôm trong lòng cái cặp sách, đứng gõ cửa nhà tôi.

Tôi cố gắng lếch ra mở cửa, có vẻ là tầm năm đến bảy phút, tôi mở cửa nhìn người rồi ngượng cười, lúc đấy trông tôi ngu ngốc vô cùng.

Đầu tóc bù xù, pijama màu xanh lá cùng đôi dép bông màu hồng, người cũng suýt bật cười vì độ ngốc nghếch của tôi, nhưng đã hắng lại và mở cặp, lôi ra một tập giấy, người bảo đấy là những gì hôm nay đã học, vì là lớp trưởng nên người có nhiệm vụ phải đưa tài liệu và giảng bài cho tôi.

Tuy là nhiệm vụ, nhưng tôi vẫn có chút gì đó ấm áp, vì trước giờ tôi chưa bao giờ được đối xử ân cần đến vậy.

Hôm đấy, tôi đã rung động chỉ vì người đối xử với tôi thật dịu dàng và ân cần, ít ra là hơn những gì tôi mong từ “một người bạn”.

Tôi trước giờ không có tính cạnh tranh, chưa bao giờ muốn phải giành giật một người con trai nào với ai cả, cũng không có ý định trèo cao làm nửa kia của hoàng đế, đứa trẻ này từ nhỏ chỉ mong có một cuộc sống giản dị bình thường.

Thế mà đến độ tuổi ô mai xí muội, tôi đã vì người mà đứng lên cạnh tranh với biết bao nhiêu người con gái khác, vì người mà chịu cực chịu khổ, tôi đã thay đổi, chỉ vì người.

Giờ đến độ tuổi có bán thân cũng không ai mua rồi, tôi lại tự hận bản thân, hận rằng sao hồi đấy lại ngu ngốc đến thế. Yêu một người quá xuất sắc khi còn quá trẻ, tôi chẳng còn nhã hứng với bất kì anh chàng nào cả.

Giờ thì người đã tay trong tay cùng với người mà người thật sự thương, còn tôi vẫn đơn côi lẻ bóng, lòng vẫn hướng về người, nhưng không còn vì người mà tranh chấp nữa.

Tôi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trần xi măng trắng toát cùng với cây quạt trần. Lòng không gợn sóng, đầu chợt nhớ đến một cảnh trong những video douyin mà mà mình đã từng xem qua.

“Hoài nghi bản thân, có phải là đã uống nhầm thuốc rồi chăng? Lại lo không biết mình có điên không. Đây chính là tình yêu.”

Đuôi Biển | Gửi từ group Hall of Dreamers