Trái với nhịp sống xô bồ, náo nhiệt và gấp gáp của Nhật Bản, văn học nơi đất nước mặt trời mọc này luôn mang một giai điệu êm đềm và ấm áp vừa đủ để xoa dịu những khắc khoải trong lòng người đọc. Bong bóng được viết bởi Nonami Asa năm 2008 không chỉ xoay quanh một anh chàng lang thang, phiêu dạt mà còn đề cao tính nhân văn và tình người trong cuộc sống thường ngày.
Vài nét về tác giả tài hoa Nonami Asa
Nonami Asa sinh vào tháng tám năm 1960 tại thành phố Tokyo náo nhiệt và phồn hoa của Nhật Bản, cô là một nhà văn chuyên viết các thể loại trinh thám, kinh dị nổi tiếng ở Nhật đồng thời là thành viên của tổ chức dành cho các tác giả bí ẩn ở đất nước mặt trời mọc này.
Nonami từng theo đuổi ngành Xã hội học thuộc đại học Waseda nhưng sau một thời gian cô đã bỏ dở hành trình học tập của mình để xin việc tại một công ty quảng cáo. Năm 1988, sau một hành trình dài theo đuổi nghiệp viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Nonami Asa đã được xuất bản.
Với nhiều bộ truyện trinh thám, tiểu thuyết và nhiều tập truyện ngắn đình đám được chuyển thể thành phim, Nonami Asa vinh dự được nhận nhiều giải thưởng danh giá về văn học như Giải thưởng Trinh Thám Nhật Bản (1988), Giải Naoki (1996) cùng nhiều thành tích đáng nể khác.
Bong bóng là câu chuyện xoay quanh một chàng trai tứ cố vô thân không nơi nương tựa vật vã sống qua ngày để rồi trong một lần chạy trốn đã vô tình gặp một bà lão xa lạ bị tai nạn và dẫn tới vô vàn sự việc gã chưa từng ngờ tới.
Mang giọng văn nhẹ nhàng, êm dịu vốn có của phong cách văn chương Nhật Bản, câu chuyện cũng tựa như một bong bóng bồng bềnh trôi giữa mùa hè, lấp lánh màu sắc của tình người ấm áp và sự chật vật trong hành trình đi tìm lại mục đích sống của một con người tưởng chừng đã mất đi tất cả.
Câu chuyện về sự tồn tại mong manh tựa bong bóng xà phòng
Ngay từ ảnh bìa cuốn sách minh họa lại một chàng trai với mái tóc bù xù, ăn mặc luộm thuộm ngồi giữa nột bong bóng lớn đã phần nào gợi lên trong trí tưởng tượng của độc giả về một anh thanh niên bất cần đời. Izumi Shouto chính là một kẻ nay đây mai đó như thế và không chỉ vậy, hắn còn là một tên đầu trộm đuôi cướp tồi tệ.
Shouto xuất hiện trên những trang đầu cuốn sách bằng những bước chạy gấp gáp băng qua giao lộ đang có đèn đỏ bất chấp cả xe tải đang lao tới. Một kẻ sống bằng nghề trộm cướp như gã có một cuộc sống lẩn lút và trốn chạy là chuyện hiển nhiên nhưng hôm nay, Shouto còn hoảng sợ vì một điều khác nữa.
“Ngay cả trong bóng tối hắn cũng biết ngón tay của mình bẩn thỉu và đen đúa. Gã bèn lôi con dao bướm từ trong túi áo khoác ra. Gã bật lưỡi dao, cả trên đó cũng dính thứ nhớp nháp màu đen.”
– Trích Bong bóng.
Vốn là một tên biến thái thích hù dọa để nghe tiếng thét thất thanh của những cô gái đi đường song hôm ấy sau khi cướp được túi xách Shouto đã bỏ chạy bạt mạng, trong lòng gã nổi lên một nỗi lo sợ tột cùng bởi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rất có thể hắn đã trở thành tội phạm giết người.
Shouto giờ đây mang tất cả những đặc điểm của một thằng đàn ông hèn hạ và tồi tệ, dù mục đích ban đầu của gã chỉ định cướp đồ nhưng trong tình huống bất ngờ gây chết người ấy Shouto đã lựa chọn chạy trốn sang một tỉnh khác và tự nhủ với bản thân một câu:
“Đằng nào mình cũng đã giết người. Chẳng còn gì ghê gớm hơn thế nữa.”
– Trích Bong bóng.
Một kẻ phải hời hợt và muốn ruồng bỏ cuộc sống của chính mình tới mức nào mới có thể thốt lên một câu lạnh lẽo như thế? Bóng dáng Shouto khập khiễng dần lùi sâu vào màn đêm khuya khoắt cùng vài đốm lửa tàn từ điếu thuốc hút dở của gã khiến người đọc dần mường tượng ra một kiếp người lênh đênh không nơi nương tựa, có thể biến mất bất cứ lúc nào mà chẳng ai hay biết.
Shouto khi thì xuất hiện dưới vai một thanh niên trẻ tuổi đang đi phượt, có lúc lúc lại trở thành một học sinh bỏ nhà đi bụi để lân la làm quen các tài xế xe tải cho quá giang tới nhiều thành phố khác nhau rồi lẩn trốn.
Trên hành trình đầy bụi đường ấy, Shouto đã gặp một tài xế khá niềm nở, tốt bụng và nói rất nhiều. Mặc dù cảm thấy rất phiền phức nhưng đâu đó trong lòng gã mơ hồ nhận ra rằng đã rất lâu rồi hắn mới trò chuyện lại bình thường như thế này.
Trong lúc Shouto đang thầm tính toán khi tới thành phố kia mình sẽ làm gì thì tài xế bỗng yêu cầu gã xuống xe vì đã tới lúc anh ta phải tự đi một mình. Sau một hồi ngọt nhạt không lay chuyển được ý định của người tài xế, Shouto đã rút dao kề cổ anh ta với gương mặt hằm hằm đe dọa bắt buộc phải đưa Shouto đi cùng cho tới khi trời sáng.
Tuy nhiên trên con đường tối mịt chênh vênh bên vực thẳm, Shouto bỗng chốc rơi vào một tình huống vô cùng bi thảm.
“Rầm, ngay khi tiếng động cơ vang lên, gã có cảm giác cơ thể rung lắc dữ dội, khi não còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, cả người đã va đập vào đâu đó. Cú va chạm mạnh đến độ gã tưởng như mình sắp tắt thở đến nơi, tuy vẫn chẳng hiểu sự tình thế nào, song cuối cùng Shouto cũng loay hoay mở mắt ra được.”
– Trích Bong bóng.
Giữa bóng tối mịt mùng bao trùm cả không gian, Shouto ngẩn ngơ không rõ bản thân vừa gặp chuyện gì. Gã liên tục dụi mắt, la hét và chửi bới người tài xế đã đá gã xuống lề đường nơi vắng vẻ và thậm chí Shouto còn phải lục lấy cái bật lửa rồi dùng ánh sáng yếu ớt đó để xem tai và mắt của mình còn bình thường hay không.
Từ một kẻ vài giờ trước thôi còn đang gầm ghè cầm dao đe dọa người khác bỗng chốc trở thành người lạc giữa chốn hoang vu chỉ toàn cỏ cây và củi khô, không gian lặng ngắt như tờ tưởng chừng chỉ cần một cử động nhẹ cũng có thể đánh thức một loài mãnh thú đang tìm mồi trong đêm.
Với tình trạng toàn thân ê ẩm và rã rời, đầu óc Shouto giờ đây trống rỗng hoàn toàn và gã chỉ còn có thể thầm cầu nguyện cho trời mau sáng. Bỗng chốc đâu đó trong kí ức của gã chợt ùa về hình ảnh một cậu thanh niên ngủ mệt trên tàu điện ngầm, nhoài mình ra trong đống sách vở ngồn ngộn trên bàn và gã thầm tự nhủ thì ra mình đã từng có một thời học sinh như thế.
“Gã hay gà gật khi trên đường về nhà từ lò luyện thi. Trong lúc tựa người vào mép cửa hay nắm chặt tay cầm, gã ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi chân sụm xuống, gã mới tỉnh giấc. Khoảng thời gian ấy gã thèm ngủ khủng khiếp. Gã buồn ngủ muốn chết… ngày qua ngày… học như điên… “
– Trích Bong bóng.
Kiếp sống lênh đênh, nay đây mai đó mong manh chực vỡ như bong bóng xà phòng của Shouto được Nonami Asa khắc họa rõ nét nhất ở hình ảnh chàng thanh niên ở giữa nơi đất trời xa lạ và hoang vu tới lạnh người, chỉ có thể dùng ánh sáng nhạt nhòa của bật lửa để nhìn thoáng chốc khung cảnh xung quanh.
Trong màn đêm tĩnh mịch, những tiếng động bình thường bị lãng quên bởi nhịp sống vội vã giờ đây trở nên sống động hơn bao giờ hết và nhờ chúng, Shouto dần thấy an lòng hơn.
“Gã nghe thấy biết bao âm thanh, nào xào xạc, nào rì rào vang lên sát bên tai hay vang vọng tận phía xa. Tuy lạnh thì lạnh thật đấy, song được những tiếng động ấy bao bọc, chẳng hiểu sao gã không còn cảm thấy bất an như lúc nãy.”
– Trích Bong bóng.
Trời hửng sáng, trên con đường dò dẫm tìm cách thoát ra khỏi đây Shouto đã gặp những con người, những câu chuyện tưởng chừng chẳng bao giờ sẽ xảy ra với gã để rồi chính những người ấy đã kéo Shouto ra khỏi số phận mong manh của bong bóng xà phòng.
Khi tình thương cảm hóa cả con người
Xuôi theo dòng những tác phẩm văn học của Nhật Bản, người đọc sẽ không còn lạ lùng với những cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ của nhân vật chính với nhiều con người khác đã dần dần thay đổi cuộc đời của họ, như Yasushi Kitagawa đã từng nói:
“Cuộc đời con người được quyết định bởi những người mà ta gặp.”
Một con người bất cần, hời hợt với chính cuộc đời của mình như Shouto lại trở nên sợ hãi và lo lắng cho sinh mệnh của một bà lão xa lạ đang khẩn khoản cầu cứu. Để rồi khi hồi phục bà lão ấy cùng người dân nơi đây đã cưu mang anh, làm vỡ cuộc sống “bong bóng xà phòng” của anh và thay thế bằng một ánh sáng mới, ánh sáng của hi vọng và lòng yêu thương.
Những người phụ nữ đã ngoài tuổi ngũ tuần mặc tạp dề sặc sỡ, người hàng xóm cao lênh khênh với gương mặt dài không trang điểm hay ông lão Shige kì cục hay phì phèo điếu thuốc, họ trao niềm tin và vô tư đối xử niềm nở với một người xa lạ như Shouto bằng tất cả những gì chân thành nhất.
Bởi Bong bóng là câu chuyện về những cuộc gặp gỡ bất chợt nên chỉ cần lật qua vài trang sách, độc giả sẽ thoáng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của những con người mới lạ hoàn toàn xáo lộn cuộc sống của Shouto. Ban đầu gã tỏ ra cực kì khó chịu và làm mọi việc một cách miễn cưỡng nhưng rồi dần dần, tình cảm chân thành của con người nơi đây đã cảm hóa Shouto.
Gã bắt đầu biết đi rừng để kiếm sản vật đi bán và có những đồng tiền do bản thân làm ra một cách chân chính, gã cũng biết tức giận khi bà cụ bị người con trai tìm đến nhà quấy phá, bòn tiền và sẵn sàng đánh nhau để bảo vệ bà lão, một hành động thậm chí chưa từng có trong suy nghĩ của Shouto.
Trong những con người lạ lùng nơi đây Shouto đã tình cờ gặp một cô gái, người duy nhất trẻ tuổi trong ngôi làng này. Những rung động đầu đời về nụ cười đượm buồn của cô đã để lại cho gã một ấn tượng thật đẹp, để rồi bỗng chốc xuất hiện những nút thắt khiến cả Shouto lẫn độc giả đều phải thảng thốt.
Sự thức tỉnh của lương tâm bóp chặt lấy tim của Shouto, thôi thúc gã buộc phải đi tìm câu trả lời về việc chọn sống hay tồn tại một cuộc sống “bong bóng” như đã từng. Trong lồng ngực Shouto dường như lại rung lên những nhịp đập ấm áp khiến hắn mơ hồ nhận ra mình đã không còn cô độc nữa.
Bong bóng là câu chuyện về hành trình đi để trở về
Sau những hành trình rong ruổi đi tìm lẽ sống và những ngày tháng mịt mùng lang thang trôi dần về phía sau, Shouto đã tìm lại được bản ngã của chính mình. Hành trình đó vấp phải rất nhiều khó khăn và thử thách, thậm chí còn đánh đổi bằng sự tự do của gã nhưng tới cuối cùng Shouto đã vượt qua tất cả.
“Mỗi dịp lễ đến, khi nhìn mọi người quây quần bên nhau, tôi luôn không hiểu mình sống vì điều gì, sau này tôi mới nhận ra, tôi sống chỉ để hi vọng và chờ đợi một ai đó sẽ thực sự thương xót tôi nếu tôi chết đi. Chỉ vậy mà thôi.”
Shouto đã lựa chọn giã từ những ngày tháng lang thang trên đường để cướp giật, những lần thấp thỏm chỉ chực chạy trốn hết thành phố này sang thành phố khác và hàng đêm cô độc không một nơi trú chân.
Giờ đây Shouto đã có nhà, có bà lão luôn lặng lẽ chờ gã trở về và có lí do để tiếp tục sống. Bước chân kiên định của Shouto bước về phía đồn cảnh sát, chấp nhận giam cầm để đổi lấy sự bình thản trong tâm hồn là một hình ảnh đối lập hoàn toàn với sự cô độc của gã khi một mình trên núi và sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng độc giả.
Bong bóng là cuốn sách khi độc giả đã gấp lại rồi nhưng vẫn còn mãi băn khoăn về giá trị thực sự của đời người. Đi hay ở, bắt đầu hay kết thúc, tồn tại hay sống thực sự là những câu hỏi chỉ có thể trả lời bằng trải nghiệm cá nhân và bằng những con người sẽ xuất hiện trong cuộc đời mỗi người.
Ngọt ngào mà sâu lắng, âm vang mà nhẹ nhàng, Bong bóng hứa hẹn sẽ dẫn dắt độc giả men theo từng bước chân hoài nghi của Shouto và gỡ từng nút thắt mà gã gặp phải trong cuộc sống để rồi khi kết thúc, ta thở phào nhẹ nhõm tựa như khúc mắc trong lòng mình đã trôi xa từ lâu.
Thùy Lam
Bài viết cùng chuyên mục
Bài viết mới nhất